Cách đó không xa, cả đám người nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, đều vội vàng tôi phát điên: “Nhanh nhanh, nhanh lên chút.”
Tài xế đã đạp ga tới mức tối đa, nhưng vẫn ra sức đạp ga.
“Ninh Yên, cô điên rồi.” Chủ nhiệm Triệu không dám tin vào hai mắt của mình, cô lấy thứ vũ khí có lực sát thương như vậy từ đâu ra?”
Sao cô lại dám đối đầu với nhiều người như vậy?
Ánh mắt của Ninh Yên đã khoá chặt hắn, cô gắng sức ném thuốc nổ qua, ném thẳng vào người chủ nhiệm Triệu.
Chủ nhiệm Triệu sợ tới mức hồn bay phách tán, đầu óc hàng tao trống rỗng, không tự chủ được kéo người ở bên cạnh mình tới trước chắn ở trước mặt.
Một luồng khí nóng lại lao tới trước mặt hắn và phát nổ.
Chủ nhiệm Triệu trước giờ đều là người chiếm thế thượng phong, hắn đi đến đâu cũng đều rất ngông cuồng, tự cao tự đại.
Nhưng lúc này, hắn chạy tán loạn như một con sói hoang, hình tượng trước giờ đều sụp đổ.
“Mau bắt cô ta lại, nhanh lên, không được để cô ta ném thuốc nổ nữa.”
Trong lúc mọi người đang nhốn nháo hỗn loạn, một chiếc xe tải lớn nhanh chóng lao tới, chiếc xe thắng gấp, xe còn chưa kịp dừng lại, người ngồi ở ghế lái phụ đã nhảy xuống, binh lính ngồi ở phía sau xe cũng lần lượt nhảy xuống như sủi cảo.
“Tất cả mọi người không ai được cử động.”
Chủ nhiệm Triệu nhìn thấy những người mặc đồ màu xanh lục vàng đó, liền bổ nhào qua nhìn thấy cha mẹ, nước mắt lưng tròng: “Các đồng chí, mọi người cuối cùng cũng đã tới, tôi thiếu chút nữa thì mất mạng rồi, tôi muốn báo cáo, có kẻ có ý xấu muốn tấn công ban thanh niên trí thức, gây nên sự tổn thất nghiêm trọng về tài sản và vô số người tử vong…”
Hắn bị người khác đẩy mạnh ra, người đàn ông cao lớn mồ hôi đầm đìa, lớn tiếng thét lên: “Ninh Yên, Ninh Yên.”
Ninh Yên nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô giống như trút bỏ được gánh nặng, cứu binh đã tới: “Tôi ở đây.”
Hiện trưởng rất nhanh đã được khống chế, Nghiêm Lẫm leo lên lầu hai, ôm lấy Ninh Yên: “Tôi đã tới.”
Cả người hắn run lên, giọng nói hắn nghẹn ngào, tất cả sự sợ hãi và tức giận trên suốt quãng đường đều biến thành cái ôm này.
Ninh Yên nhẹ nhàng ôm lại hắn, dịu dàng nói:”Tôi vẫn luôn chờ anh tới.”
Khoé mắt của Nghiêm Lẫm đỏ lên, cảm xúc kịch liệt cuồn cuộn trào dâng trong ngực hắn: “Đừng sợ, tôi ở đây, tôi sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em.”
Chủ nhiệm Triệu vừa nhìn thì biết ngay tình huống không đúng, chuyện gì thế này? Những người này không phải đến để cứu hắn à?
Hắn kéo một binh sĩ ở bên cạnh mình lại: “Đồng chí, người đàn ông này là ai? Tại sao hắn lại ôm lấy tội phạm?”
“Tội phạm cái gì? Đừng nói bậy.” Binh sĩ này đang ở độ tuổi nhiệt huyết nhất, hắn lòng đầy căm phẫn trừng mắt nhìn chủ nhiệm Triệu: “Người đó là phó đội trưởng của chúng tôi, mấy người vậy mà lại dám bắt nạt vị hôn thê của anh ấy, ai cho mấy người lá gan lớn tới vậy?”
Cả người chủ nhiệm Triệu rét lạnh như bị dội một chậu lạnh trên đầu, hắn rùng mình một cái, hàm răng run lập cập: “Có phải nhận sai người rồi không? Đó là một nữ thanh niên trí thức…”
Binh sĩ nọ là một người chính trực: “Nữ thanh niên trí thức thì có thể bắt nạt à? Các anh là những tên cặn bã đội lớp cừu.”
Hắn cũng có chị em gái, vừa mới nghĩ tới chuyện chị em nhà mình bị người khác bắt nạt như vậy, hắn thậm chí còn có suy nghĩ muốn giết người.
Trong lòng chủ nhiệm Triệu cuống cuồng cả lên, hắn xoay đầu chạy ra bên ngoài, hắn phải đi tìm cứu viện.
Binh sĩ kia không ngăn cản hắn, những chiến hữu ở bên cạnh hắn có chút không thể giải thích được: “Cứ để hắn chạy như vậy à?”
Binh sĩ kia không hề lo lắng chút nào: “Hắn có thể chạy đi đâu được? Cứ để hắn đi tìm người đi, tốt nhất là bắt hết những người ở sau lưng hắn.”
Trước giờ, chưa từng có người nào dám chống lại quân đội.
Tất cả những kẻ vi phạm pháp luật đều đã bị bắt lại, những nữ thanh niên trí thức cũng đã được cứu thoát.
Nghiêm Lẫm cẩn thận ôm lấy Ninh Yên, hắn ôm cô một cách cẩn thận và trịnh trọng như đang cầm món châu báu quý giá nhất trên đời.
Thẩm Kiến Thiết nhẹ nhàng thở ra một hơi, bước lên trước hỏi: “Đồng chí Tiểu Ninh, cô vẫn ổn chứ?”