Trong suy nghĩ của hắn, phần đông phái nữ đều rất mềm yếu, dễ bắt nạt, dọa dẫm vài câu boin họ sẽ khuất phục.
Chị Phương là người đầu tiên đứng lên phản công lại: “Phì, không xem chúng tôi là con người, quỳ xuống làm nô lệ trước mặt mấy người, để mặc các người điều khiển sỉ nhục, lúc đầu mẹ anh không nên sinh ra kẻ thiếu đạo đức như anh.”
Cô đã ở chung với Ninh Yên lâu ngày nên cũng chịu ảnh hưởng từ Ninh Yên.
Phụ nữ cũng có thể kiên cường, cũng có thể tồn tại độc lập trên đời, cũng có thể… làm một con người đường đường chính chính.
Trình Hải Đường vô cùng cứng rắn: “Tôi thà chết cũng không chấp nhận sự sỉ nhục đó.”
Những người khác cũng đồng loạt đứng lên phụ hoạ, trăm miệng một lời bác bỏ đối phương.
Sự thật tàn khốc nằm ngay trước mặt bọn họ, nếu bắt bọn họ phải phục tùng, có chết bọn họ cũng không làm.
Bọn họ đã hoàn toàn bị chọc giận, lửa giận bùng cháy trong đầu họ, chỉ hận không thể đồng quy vu tận với những tên xấu xa này.
Chủ nhiệm Mã không thể hiểu nổi, có phải những nữ thanh niên trí thức này đã uống nhầm thuốc rồi không?
“Mọi người có biết hậu quả của việc đi theo cô ta đến con đường đen tối là gì không?”
Trình Hải Đường cười lạnh một tiếng: “Nhiều nhất là chết thôi, tôi không sợ.”
Cho dù chủ nhiệm Mã có li gián ra sao, cũng không ai dao động cả.
Lúc này, bọn họ đều có chung một tên gọi, chính là nữ thanh niên trí thức.
Bọn họ phải đòi lại công bằng cho chính mình, phải khiến những kẻ này phải trả cái giá đau đớn.
Bọn họ không thể lùi bước, bởi vì bọn họ đã không còn đường luo.
Nếu như phải chịu nhục nhã, không bằng liều chết một phen.
Trong lúc mọi người đang giằng co căng thẳng, nhóm người tới bệnh viện đã quay trở lại
Chủ nhiệm Triệu không biết đưa về một nhóm người trợ giúp từ đâu, cả đám người hùng hùng hổ hổ lao tới, khắp nơi đều là đầu người đông nghịt.
Hắn lấy một cái loa lớn ra thét lên: “Bây giờ, nếu xuống lầu nhận sai tôi sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa, nếu không…”
Hắn vô cùng kiêu ngạo.
Đây là đang cố gắng thể hiện, che giấu được suy nghĩ muốn lập công.
Đốimặt với uy hiếp, sắc mặt không hề thay đổi, Ninh Yên bình tĩnh nói: “Nếu không thì sao?”
Chủ nhiệm Triệu hung dữ uy hiếp cô: “Hôm nay chính là ngày chết của các cô”
“Anh lấy thân phận gì để lấy để nói ra điều này?”
“Rôi đại diện cho tổ chức, Ninh Yên, cô là kẻ đầu sỏ gây ra tội ác phải chịu trừng phạt nặng nề.” Chủ nhiệm Triệu lấy một cây súng gỗ ra, nhắm chuẩn vào Ninh Yên: “Tôi đến tới 10, Nếu cô không đầu hàng cô sẽ phải chết.”
Nếu không phải sợ làm bị thương những thanh niên trí thức sau lưng đứng yên, hắn đã bắn từ lâu rồi.
Mọi người vẫn chưa thành công, đồng chí lão Ngô vẫn nhớ mãi không quên hai cô gái đó.
Vừa nghe xong lời này của hắn, các nữ thanh niên trí thức không quan tâm tới sự nguy hiểm của bản thân, vây Ninh Yên vào giữa, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, liều chết đến cùng cũng phải bảo vệ sự trong sạch và tôn nghiêm của bản thân.
Chủ nhiệm Triệu ngạc nhiên đến ngây người, những người phụ nữ yếu đuối này đều điên rồi à? Bọn họ đều không sợ chết?
“Mọi người đều điên rồi, điên cả rồi.” Chủ nhiệm Triệu ỷ mình đông người, hắn lại đứng ở vị trí an toàn, Ninh Yên không bắt được hắn.
Hắn vênh váo tự đắc ra lệnh: “ Đi, mọi người lên phá cửa.”
Một đám người khủng khổ lao lên lầu, trong miệng còn nói ra những lời không sạch sẽ, hào hứng như được tiêm máu gà.
Ninh Yên lạnh lùng liếc hắn một cái, bình tĩnh nói: “Chị Phương, Hải Đường, Lúc nãy tôi có nhìn thấy quần áo trên mặt đất, mọi người lấy chúng lên rồi xé thành những mảnh vải dài, hành động nhanh lên.”
“Được.”
Tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên, không bao lâu sau cửa đã bị phá vỡ, một đám người lao tới như ong vỡ tổ.
Vẽ mặt những nữ thanh niên trí thức trắng bệch, rơi vào tay những người này, bọn họ chắc chắn sẽ sống không bằng chết…
Trong lúc mọi người đang vô cùng tuyệt vọng, Ninh Yên cười lạnh một tiếng, cô ra sức ném đồ ra ngoài: “ Đây là mấy người ép tôi.”
Cô vốn không muốn độc ác như vậy.
“Bùm bùm bùm.” Cả đám người đều bùng nổ.