“Tiểu Yên, con và đồng chí Nghiêm Lẫm thế nào rồi? Hay là con đưa cậu ta tới cho mẹ gặp mặt.”
Ninh Yên không hề vội vàng: “Hết năm nay đã rồi hẵng nói, bây giờ chúng con đều rất bận.”
Ninh Tam bĩu môi: “Mẹ, bây giờ chị cả đang phải xây dựng sự nghiệp, mẹ đừng kéo chân sau của chị ấy.”
“Đúng vậy, tại sao phải vội vàng gả cho người ta chứ.” Ninh Tứ cũng không vui vẻ gì, anh trai kia rất hung dữ, không được.
Kéo chân sau? Dương Liễu có chút sững sờ, bà không hề làm gì cả: “Tiểu Yên cũng sắp 18 tuổi rồi, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng…”
Ninh Nhị không thích nghe nhất những lời này: “Bây giờ là thời đại nào rồi, mẹ, mẹ không cần lo nghĩ mù quáng như vậy, chị cả là người cực kỳ thông minh, trong lòng chị ấy tự biết tính toán.”
Dương Liễu bất đắc dĩ thở một hơi, đám nhóc này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, xưởng đường phát triển rất ổn định, chế biến được bao nhiêu có thể bán hết bấy nhiêu, còn cung không đủ cầu.
Các sản phẩm của công xưởng không chỉ được những đơn vị quân đội tiêu thụ, mà còn có thể sử dụng các kênh bán hàng của đại đội Cần Phong để bán hết ra ngoài .
Ngoài việc sắp xếp tiếp tục trồng cây cao lương ngọt, Ninh Yên còn phải vắt óc suy nghĩ giải quyết vấn đề về nguyên vật liệu.
Theo lí thuyết, cây mía là nguyên liệu tốt nhất, nhưng cây mía lại sinh trưởng ở khu vực nhiệt đới phía Nam, phí vận chuyển từ miền Nam tới miền Bắc quá cao, lúc đó giá thành cũng sẽ tăng lên, thực sự không có lợi.
Cô nghĩ ra được một cách, cô bảo cấp dưới đi tìm một vùng đất nhiễm mặn ở gần đây, nơi mà trồng bất cứ cây lương thực nào cũng không mọc lên nổi, chỉ có thể bỏ hoang.
Sau khi tìm được sẽ bàn chuyện hợp tác, bọn cô đồng ý dạy người khác làm thế nào để trồng củ cải đường và cao lương ngọt, còn cung cấp hạt giống, sau khi thu được thành phẩm sẽ bán lại cho xưởng đường của bọn cô.
Vốn là một vùng đất bỏ hoang, nếu như có thể trồng cây lên để tăng thêm thu nhập, ai lại không đồng ý chứ? Đây là chuyện tốt có cầu cũng không cầu được.
Cô cứ như thế ký hợp đồng với những thôn dân lân cận, Ninh Yên chọn ra một nhóm người trồng trọt trong số các quân tẩu, để bọn họ đảm nhiệm chức danh kỹ thuật viên đi hướng dẫn các thôn dân làm thế nào để trồng trọt.
Cô cũng người, người nào dạy tốt, cuối năm sẽ có phần thưởng phong phú xét theo thành tích của từng người.
Mọi người cũng nhờ vậy mà tích cực hẳn lên, hăng hái tham gia.
Sau khi kết thúc một ngày huấn luyện, cả người Nghiêm Lẫm đều mệt mỏi, nhưng cầm điện thoại một lúc, tinh thần hắn lập tức phấn chấn lên.
Hắn hàn huyên với Ninh Yên trong điện thoại mấy phút mới lưu luyến không rời ngắt điện thoại.
Hắn mỗi ngày đều muốn nói chuyện với cô, nếu không sẽ không ngủ được.
Hắn là một người đàn ông độc thân, một ngày 3 bữa đều ăn cơm ở nhà ăn, cầm chén gọi 1 phần cơm, tùy ý chọn một vị trí sau đó ngồi xuống ăn.
Phùng Hạo nhìn thấy hắn lập tức chạy tới: “Phó đoàn trưởng Nghiêm, đối tượng của anh thật sự rất tuyệt vời.”
Nghiêm Lẫm gắp một miếng cá, ngước mắt lên nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Phùng Hạo cười vô cùng vui vẻ: “180 người đều có nơi để về, năm nay mọi người đều có thể trải qua một năm tốt lành, tất cả đều nhờ vào công lao của đồng chí Ninh Yên.”
Ít nhất, vào dịp tết cũng có tiền may một chiếc áo bông, ăn được một cân thịt.
Chưa được bao lâu mà NInh Yên đã có thể giải quyết được vấn đề nan giải này.
“Thật tốt.” Vẻ mặt Nghiêm Lẫm rất bình tĩnh.
Hôm qua, Phùng Hạo đã cố ý đi điều tra một phen, thăm hỏi mấy gia đình, chất lượng cuộc sống của bọn họ đã được tăng cao lên phần nào.
Giống như nhà của lão Trương, mấy đứa trẻ trong nhà đều không có bộ quần áo nào ra hồn, chỉ có thể thay phiên nhau ra đường, bây giờ, nhà bọn họ đã có thêm mấy bộ quần áo mới.
Giống như nhà lão Lâm, bình thường hằng ngày cả nhà chỉ ăn khoai lang, cuối tháng còn phải đi mượn lương thực, hôm qua hắn nhìn thấy bọn họ được ăn bánh màn thầu có nhân.
Nhìn thấy những điều này, hắn vô cùng vui vẻ: “Tuy nhiên cũng có một số người lại oán trách cô ấy.”