[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 320

Chương 320 -
Chương 320 -

Nghiêm Lẫm nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

Phùng Hạo lớn tiếng cười ha ha: “Trước đây chê vợ ngày ngày ở nhà kiếm chuyện không đâu, chỉ biết cãi nhau với hàng xóm, bây giờ à, suốt ngày không ở trong nhà, còn bận hơn cả bọn họ.”

Nhóm quân tẩu ai nấy cũng đều bận rộn vì sự nghiệp kiếm tiền vĩ đại.

Nghiêm Lẫm nhíu mày: “Vậy bọn họ muốn quay trở lại như trước đây à? Tôi có thể nói một tiếng với Ninh Yên.”

Phùng Hạo làm ra một động tác xin tha: “Nói đùa mà thôi, thực ra trong lòng mọi người đều vô cùng vui vẻ, muốn mời đồng chí Tiểu Ninh cùng đón tết với chúng ta, trực tiếp cảm ơn cô ấy.”

Trong lòng Nghiêm Lẫm nảy lên một cái: “Tôi sẽ hỏi cô ấy.”

“Nên vậy.” Phùng Hạo là người tận mắt nhìn thấy Ninh Yên bước đi từng bước tới hiện tại, hắn rất khâm phục cô: “Nghe nói xưởng đường của cô ấy cực kỳ bận rộn, còn có ý định mở rộng thêm phân xưởng?”

Mỗi ngày Nghiêm Lẫm đều nói chuyện điện thoại với Ninh Yên, thỉnh thoảng lúc nghỉ ngơi sẽ hẹn cô ra ngoài chơi, nên hắn cũng hiểu rõ về công việc của cô.

“Cho dù có muốn mở rộng cũng phải chờ tới năm sau.”

“Vậy có phải có thể giải quyết thêm một đám người nữa?” Phùng Hạo có phần ngạc nhiên: “Giống mấy người chú Trần dì Vương dù gì cũng vẫn biết làm ruộng, con gái lớn Lâm gia cũng không đi học nữa, ngồi trong nhà mãi cũng không được…”

Những người đó là vợ quân nhân, vợ chồng của quân nhân sẽ được ưu tiên xem xét, mà những người thân của quân nhân, như cha mẹ quân nhân, tuổi tác của bọn họ cũng không phải rất lớn, 50, 60 tuổi vẫn có thể làm việc được.

Đứa trẻ 15,16 tuổi không đi học nữa thì có thể làm gì?

Hắn cứ bla bla nói mãi không ngừng, Nghiêm Lẫm xoa ấn đường, thật ồn ào: “Cậu để tôi yên tĩnh ăn một bữa cơm đi.”

Phùng Bảo vui vẻ cười ha ha nói: “Vậy tất cả đều nhờ vào anh cả, dáng vẻ của anh đẹp trai như vậy, anh có thể làm được.”

Nghiêm Lẫm: … Có ý gì, xem hắn như tiểu bạch kiểm à?

Vừa mới ăn cơm xong, hắn nghe được có người gọi: “Phó đoàn trưởng Nghiêm, điện thoại của anh.”

Nghiêm Lẫm vội vàng đi vào văn phòng, nhận điện thoại: “Tôi là Nghiêm Lẫm, xin hỏi là ai?”

Một âm thành quen thuộc truyền tới từ điện thoại, sắc mặt của hắn dần dần trở nên nặng nề: “Tôi biết rồi.”

Thời tiết nói lạnh là lạnh, nhiệt độ bỗng nhiên thấp xuống, mọi người đều mặc áo bông mới, trêu chọc lẫn nhau quần áo của đối phương không đẹp bằng của mình.

Bọn họ nhớ tới năm ngoái, quần áo bọn họ mặc đều là quần áo cũ có miếng vá, lạnh đến mức môi cũng tím tái, không dám ra khỏi cửa.

Trong nhà Dương Liễu, bà rất có kinh nghiệm với những chuyện nhỏ nhặt này, quần áo của 5 người trong nhà đều do một tay bà làm ra. bà còn gửi cho chồng mình thức ăn và đồ dùng giữ ấm.

Mới sáng sớm, Ninh Tứ đã mặc áo bông mới ra khỏi cửa tìm đám nhóc con chơi cùng, ừ, có lẽ là đi khoe khoang quần áo mới.

Sáng sớm, NInh Yên đã đi tới xưởng đường, buổi trưa cô về nhà ăn trưa, Ninh Tam đã chiên xong một nồi cơm chiên thập cẩm, vừa mới bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

“Chị cả, mẹ vẫn chưa trở về, em út và Ninh Nhị đang ở phòng thí nghiệm, chị ăn trước đi.”

Cô vẫn còn đang học cấp 2 ở công xã, chỉ học lớp buổi sáng, sang năm cô có thể chuyển về trường cấp 2 của đại đội mới xây.

Mọi người đều ý thức được tầm quan trọng của giáo dục, nên rất xem trọng, trường tiểu học được đập đi để xây dựng lại, còn xin phép xây dựng trường trung học.

Những đứa trẻ trong thôn chỉ cần tốt nghiệp trung học sẽ có thể đi vào công xưởng của đại đội.

Lời này vừa được công bố, cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều nỗ lực cố gắng học tập.

Ninh Yên rửa tay xong mới bưng chén đũa lên, từng hạt cơm chiên óng ánh đầy ắp, không dính lại với nhau, đậu hũ, rau cải trắng, cà rốt, có thêm cả thịt viên, màu sắc, mùi thơm, hương vị đều tuyệt vời.

Ninh Tam cũng ngồi ở đối diện cầm bát cơm lên ăn: “Đúng rồi, bác cả đã tới phòng thí nghiệm xem rau dưa rồi, bác ấy hỏi có hạt giống rau chân vịt không, em có đưa bác cả một bao.”

Mỗi buổi chiều, cô và Ninh Nhị đều ở phòng thí nghiệm trồng cây, làm thí nghiệm, ghi chép lại tiến trình thí nghiệm.

Bình Luận (0)
Comment