[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 321

Chương 321 -
Chương 321 -

“Chị biết rồi.” Ninh Yên vốn muốn làm nhà kính giữ ấm và màn che, nhưng giá cả có hơi cao.

Cô liền nghĩ, liệu có thể xây dựng mô hình biogas bốn ngăn hay không, một đầu dùng để nuôi heo, một đầu dùng để trồng rau dưa theo mùa.

Nhưng đại đội đã không còn đất nữa!

Bây giờ, chỉ có ruộng đất dùng để trồng lương thực là không thể động vào, còn lại đều được dùng để xây nhà, xây công xưởng.

Cho nên chỉ có thể trồng kín rau ở phòng thí nghiệm, còn làm thêm mấy cái giá, trên đó cũng dùng để trồng rau khắp nơi, tận dụng nhiều nhất có thể.

Trong sân nhà cô cũng trồng đầy rau, đa dạng chủng loại, có một số loại rau từ miền Nam cũng được chuyển tới để trồng thử.

Cứ từ từ rồi cô sẽ nghĩ ra cách.

“Tiểu Huy.” Một tiếng thét chói tai truyền tới từ cách vách, dọa cho Ninh Tam một trận: “Đây hình như là tiếng của bác gái cả.”

Hai chị em không hẹn mà cùng bỏ chén đũa xuống chạy ra.

“Bác gái cả, làm sao vậy?”

Bác gái cả nắm lấy tay của bọn họ, vẻ mặt nôn nóng: “Các cháu có nhìn thấy Tiểu Huy nhà bác không?”

Tiểu Huy là cháu trai duy nhất của bà, là bảo bối, bình thường đều do bà trông giữ.

Ninh Tam và Ninh Yên đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Huy? Không nhìn thấy, nó không ở nhà à?”

Bác cả gấp tới đầu đầy mồ hôi: “Lúc bác nấu cơm, nó chơi một mình ở trong sân, ai biết được lúc bác nấu ăn xong, cửa sân đã được mở ra, không thấy Tiểu Huy đâu nữa.”

Nghe nói đứa nhỏ của Ninh gia mất tích, người dân trong thôn đồng loạt chạy tới, giúp đỡ đi tìm đứa trẻ.

Toàn bộ đại đội đều đã đi tìm một lược, nhưng vợ không tìm được vậy, cả nhà đều gấp tới dậm chân, Trương Thục Phương sốt ruột tới bật khóc: “Mau gọi Anh Kiệt về nhà.”

Không biết ba của đứa trẻ đang làm gì nữa.

Ninh Xuân Hoa nhíu chặt mày: “Anh Kiệt đang giao hàng, nơi nó giao hàng có lẽ là ở Cung Tiêu Xã trong huyện, tôi đi gọi điện thoại.”

“Để con đi cho, cha, cha ở lại đây đi.” Ninh Anh Liên cất bước chạy đi.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Trương Thục Phương, tâm trạng của mọi người đều vô cùng nặng nề.

Trong lòng Dương Liễu cũng không dễ chịu, từ sau khi chuyển tới đây, cả nhà Ninh Xuân Hoa đã giúp đỡ cả nhà bà rất nhiều, giúp đỡ cả nhà bà đứng vững ở đại đội, giúp đỡ cả nhà bà hòa nhập với tập thể.

Tính cách của bà và Trương Thục Phương cũng rất hợp nhau, một người ngay thẳng, một người dịu dàng, không thể xảy ra xung đột, cả hai bên đều có ý định kéo gần mối quan hệ, tình cách của bọn họ gần nhau, lại sống ở cách vách nhau, quả thật là thân thiết như gia đình.

“Chị dâu, chị đừng khóc nữa, nghĩ xem gần đây có xảy ra chuyện gì khác thường không?”

Trương Thục Phương nước mắt đầy mặt, hai mắt đều sưng lên: “Khác thường?”

Dương Liễu nhẹ giọng nói: “Đứa trẻ không thể tự nhiên mất tích, lúc đi ra đi vào chắc chắn sẽ có người nhìn thấy. Cho dù là bắt cóc trẻ con đi chăng nữa, trước đó cũng phải nghiên cứu địa hình đã có đúng không?”

Trương Thục Phương túm lấy bà, giống như người chết đuối tóm được chiếc phao cứu sinh: “Cô nói đúng, chúng ta đi hỏi từng người một.”

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên: “Cháu đã hỏi rồi, thím Tiền ở phía sau nói có nhìn thấy một bóng người, hình như có hơi giống Lý Ngân Đệ.”

Là hai chị em Ninh Yên, điều đầu tiên các cô làm là hỏi thăm những người sống ở xung quanh.

Sắc mặt Ninh Xuân Hoa thay đổi: “Lý Ngân Đệ?” Con dâu trước của ông, mẹ ruột của Tiểu Huy.

“Bà ấy không dám xác định, dù sao cũng không nhìn thấy mặt, bà ấy còn cho rằng bản thân nghĩ nhiều rồi.” Ninh Yên cũng không dám chắc chắn, hôm nay trời lạnh nên mọi người đều dùng khăn quàng cổ che kín mặt, nên không ai cảm thấy kỳ lạ, nếu là người không quen biết chắc chắn sẽ không thể nhận ra ai là ai.

“Nếu như không phải chúng cháu cố ý đi hỏi, bà ấy cũng sẽ không nói ra.”

“Chắc chắn là cô ta.” Trương Thục Phương bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt giận dữ: “Tại sao cô ta lại dám tới đây? Đi, chúng ta đi tính sổ với cô ta.”

Lúc ly hôn, cặp vợ chồng son đã làm ầm ĩ náo loạn cả lên, trở mặt thành kẻ thù, Ninh gia cũng không cho phép Lý Ngân Đệ thăm con mình.

Bình Luận (0)
Comment