Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì bọn họ cảm thấy Lý Ngân Đệ tam quan bất chính, sẽ truyền lại những quan niệm không đúng đắn cho đứa nhỏ.
Đứa trẻ còn nhỏ, vẫn chưa có năng lực phán đoán.
Cả đám người đồng loạt chạy ra ngoài cửa, Ninh Anh Dũng chần chừ một lát: “Vậy, tới nhà mẹ đẻ cô ta hay là tới… nhà chồng cô ta?”
Bước chân đang chạy ra ngoài của Ninh Xuân Hoa cũng ngừng lại: “Chia thành hai đường, tôi và Anh Dũng sẽ tới Trần gia, Ninh Yên, làm phiền cháu một lát, cháu đứa bác gái tới Trương gia một chuyến.”
Trần gia là một ổ vô lại, vô cùng khó chơi, để ông ra mặt là thích hợp nhất.
Còn về Trương gia, Ninh Yên đã từng tiếp xúc cha con hai người đó, nên cô cũng đã có kinh nghiệm, hơn nữa ông cũng không mấy tin tưởng vào năng lực của vợ mình.
Những năm nay, phạm vi hoạt động của Trương Thục Phương chỉ là ờ đại đội, đến công xã còn không đi, dầu muối tương giấm cũng là lúc ông đi họp trên công xã tiện tay mang về.
Nói trắng ra, bà không có kinh nghiệm xã hội bao nhiêu, cũng không có tầm mắt như người khác.
Ninh yên mở miệng đồng ý: “Được, bác yên tâm đi.”
Ninh Xuân Hoa hoàn toàn không có chút nào là không yên tâm về cô, tâm kế và năng lực ứng biến của cô đều hơn xa so với những người khác.
“Mang thêm nhiều người đi theo cùng, người đồng khí thế nhiều.”
“Được.”
Ninh Yên đưa vài người đàn ông cường tráng trong thôn theo cùng, và và Trương Thục Phương hiên ngang lẫm liệt đi tới Trương gia.
Trương gia sống ở trên trấn, cũng được xem như gia đình giàu có nổi tiếng gần xa.
Cha con Trương gia đều làm việc ở đội vận chuyển, nuôi sống cả nhà mười mấy miệng ăn vẫn còn dư giả.
Ninh Yên từng tới đội vận chuyển, nên cô biết được địa chỉ của Trương gia, cô tìm thằng tới cửa: “Chính là ở đây.”
Đó là một căn tứ hợp viện nho nhỏ, một cửa một phòng.
Trương Thục Phương không nói hai lời tiến lên trước gõ cửa: “Cốc cốc cốc.”
“Ai đấy?” Một giọng nữ không kiên nhẫn truyền ra từ bên trong.
Ninh Yên đưa mắt ra hiệu với người đàn ông bên cạnh, người đàn ông lớn tiếng nói: “Đội vận chuyển.”
Cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên đầu bù tóc rối đứng ở bên trong cánh cửa, vẽ mặt thấp thỏm không yên: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Chồng của tôi vẫn ổn chứ?”
Cô là vợ của Tiểu Trương, con dâu của Trương gia, sinh ra 5 cô con gái, vì vậy trông cô còn già hơn độ tuổi thực tế tới mười mấy tuổi.
Ninh Yên lấy tay ra hiệu, người đàn ông phía sau hùng hổ xông lên, đẩy cửa đi vào bên trong.
Người phụ nữ bị dọa cho một trận: “Mọi người làm gì vậy? Tại sao lại làm loạn ở đây?”
Tròng lòng Trương Thục Phương gấp như lửa đốt, lớn tiếng ầm ĩ: “Lý Ngân Đệ đâu? Gọi cô ta ra đây.”
Vẽ mặt vợ Tiểu Trương không chút do dự: “Cô ta? Cô ta đã về nhà mẹ đẻ từ lâu rồi.”
Trương Thục Phương sững người, vậy hả, bọn họ bắt hụt rồi à?
Ninh Yên nhẹ nhàng xoa tay bà, bảo bà đừng nóng lòng.
Ninh Yên lúc này mới chậm rãi bước lên phía trước, cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên nói: “Không phải chứ? Cô ta lại lén lút mang đồ về? Tại sao mấy người lại không quản cô ta?”
Vợ Tiểu Trương vốn đang đề phòng nhìn bọn họ, vừa nghe câu này, cô lập tức quên đi sự không vui, lòng đầy căm phẫn nói: “Tôi quả thực chưa từng gặp qua người nào có ánh mắt nông cạn như vậy, chỉ hận không thể đến một cây kim cũng trộm về nhà mẹ đẻ, đúng là mất mặt chết đi được. Cha chồng tôi không quản, tôi là tiểu bối cũng không tiện quản nhiều.”
Mặc dù nói như vậy, thực ra trên dưới Trương gia đều không có ai để Lý Ngân Đệ vào mắt.
Một người vợ kế vừa mới cưới vào cửa, tính cách lại không được người ta yêu thích, ai sẽ quan tâm chứ?
Tròng mắt Ninh Yên xoay chuyển: “Không để cô ta trở về nhà mẹ đẻ là được rồi đúng không?”
Lúc Lý Ngân Đệ ở Ninh gia cũng không thường xuyên trở về nhà mẹ đẻ, thói quen lúc nào cũng dính lấy nhà mẹ đẻ của cô ta khiến người Ninh gia không thích, vì vậy Trương Thục Phương vẫn luôn quản của ta về nhà mẹ đẻ.
Bây giờ tới Trương gia, cô ta vẫn là tính cách như vậy, không thay đổi chút nào cả.