Vợ Tiểu Trương thở ngắn than dài: “Cha chồng tôi đã lập quy định cho cô ta, nửa năm mới được về nhà mẹ để một lần một lần, cô ta mới về tháng trước, hôm nay không biết xảy ra chuyện gì lại lén trở về, tất cả xà phòng giấy bản trong nhà đều bị cô ta trộn về nhà mẹ đẻ.”
Ninh Yên: Như vậy cũng thật quá đáng.
“Sư phụ lão Trương đối xử với cô vợ nhỏ mới vào cửa rất tốt, cách biệt tuổi tác lớn, nên cũng bao dung ít nhiều, chỉ là khổ cho mấy người khác nhà.”
Vợ Tiểu Trương giống như gặp được tri âm, bla bla nói mãi không ngừng, dưới sự dẫn dắt của Ninh Yên, cô không tự chủ được mà kể hết tất cả những chuyện không hay trong nhà ra.
Có thể thấy được, oán hận chất chứa rất sâu.
Lý Ngân Đệ vừa mới vào cửa đã làm loạn không dễ coi, cô ta còn đưa hết tất cả của hồi môn mà cha chồng mua cho cô ta cho nhà mẹ đẻ, ngay cả chiếc chăn bông rực rỡ được mua để trang trí cho phòng tân hôn cũng bị cô ta đưa cho nhà mẹ đẻ, tình cảnh lúc đó rất khó xử.
Lý Ngân Đệ chỉ mặc một bộ quần áo rách nát bước vào cửa Trương gia, đã làm mất hết sạch mặt mũi của Trương gia.
Chuyện thần kỳ nhất là, cả nhà Lý gia đều tới, nói là tiễn con gái đi lấy chồng, thực ra là chạy tới ăn cơm chùa.
Theo phong tục địa phương, trong ngày kết hôn, gia đình nhà cô dâu không thể tới nhà chú rể ăn uống.
Những người Lý gia không quan tâm tới điều đó, bọn họ ngồi ở trước bàn ăn uống hăng say, giống như châu chấu tràn vào, à không đúng, giống như một đám quỷ chết đói đầu thai.
Cảnh tượng ăn uống đó của bọn họ khiến cho đồng nghiệp trong đơn vị của lão Trương đều sợ hãi.
Điều này còn chưa nói, sau khi ăn uống no nê, người Lý gia còn muốn năm ăn vạ Trương gia, sống chết gì cũng không chịu đi, cuối cùng, người Trương gia không nhịn được nữa đánh bọn họ đi.
Một đám cưới vui vẻ cứ thế biến thành một trò cười.
Sau này, người Lý gia cứ cách 3, 5 ngày lại tới gõ cửa tống tiền một lần, đòi ăn đòi uống, còn bày ra dáng vẻ như đại gia, lần này đã hoàn toàn chọc giận lão Trương, đáng cho người Lý gia một trận, lúc này mới có thể ngăn chặn được người Lý gia.
Ninh Yên vô cùng vui vẻ, chó cắn chó miệng đầy lông, cực phẩm đối đầu với cực phẩm, không biết ai mới là cực phẩm.
“Đáng lẽ nên đánh cho Lý Ngân Đệ một trận.”
Vợ Tiểu Trương bĩu môi, cha chồng cô rất hài lòng với cô vợ nhỏ của mình, hơn nữa tuổi tác của bọn họ cũng cách biệt rất lớn.
“Dù sao chuyện này cũng đã lan truyền khắp trấn, tôi cũng không sợ mất mặt, trong mắt mẹ chồng đó của tôi chỉ có người nhà mẹ đẻ, hèn gì cô ta lại bị nhà chồng cũ đuổi đi, ai mà chịu được cô ta?”
Trong lòng cô cũng có người nhà mẹ đẻ, nhưng chồng và con mình vẫn là quan trọng nhất.
Nghe tới đây, Trương Thục Phương cảm thấy vô cùng may mắn, vẫn là để Lý Ngân Đệ làm hại nhà người khác thì hơn.
Bà chỉ là có hơi kỳ lạ, trước đây Lý Ngân Đệ không hề quá đáng như vậy, bây giờ cô ta lại càng thêm quá đáng.
Ninh Yên bày ra dáng vẻ muốn tốt cho vợ Tiểu Trương: “Cô không sợ cô ta lấy hết tiền trong tay cha chồng cô đi à? Cô ta lấy nhiều đi một phần, mọi người sẽ ít đi một phần.”
Cô rất biết nói chuyện, giọng điệu của cô cũng là cũng là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho vợ Tiểu Trương, vợ Tiểu Trương coi cô như tri kỉ, vợ Tiểu Trương vốn là người lắm mồm, lúc này càng không giấu giếm điều gì.
“Cha chồng tôi là người khôn khéo, sẽ không buông tiền ra khỏi tay mình, nhiều nhất cũng chỉ mua chút đồ ăn để dỗ dành. Hơn nữa, người Lý gia còn bị cha chồng tôi chơi…”
Vừa nói ra lời này, cô ta liền ý thức được mình đã lỡ mồm.
Ninh Yên mở to đôi mắt tò mò nhìn cô ta: “Chơi như thế nào, nói ra cho tất cả mọi người cùng vui vẻ đi, chị dâu Trương gia, nói đi, chúng tôi đều rất ghét người Lý gia.”
Cô năn nỉ mấy câu, vợ Tiểu Trương liền không nhịn được: “Cũng không có gì cả, chỉ là lúc bắt đầu người Lý gia nói bọn họ không sính lễ, nhưng nhà chúng tôi phải giúp bọn họ giải quyết vấn đề công việc cho Lý Gia Ngọc, bọn họ đòi một công việc ổn định, cha chồng tôi vui vẻ đồng ý, cưới được con gái nhà người ta vào cửa, nhưng không thực hiện lời hứa…”