Bất quá cô cũng có một ưu điểm: "Chị cả, tối nay em muốn ngủ với chị, chúng ta đã lâu không nói chuyện suốt đêm dưới ánh nến. ”
"Được rồi. " Mùa đông Ninh Yên ngủ trên giường đất, nhưng rất ấm áp.
Ninh Tam vui mừng kéo cánh tay Ninh Yên cười đắc ý, đây mới là ưu điểm lớn nhất của cô.
Ninh Nhị cùng Ninh Tứ chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm.
Dương Liễu nhìn mấy đứa nhỏ cười đùa, nhịn không được thở dài: "Lúc này mà ba các con ở nhà thì tốt rồi.”
Những lúc như thế này, bà đặc biệt nhớ chồng mình rất nhiều.
Mấy đứa nhỏ cũng chìm vào trong nỗi nhớ: "Chị cả, ba không thể trở về thăm gia đình được sao?"
"Chắc là không được." Ninh Yên khẽ lắc đầu, Ninh Hãn Hải có thân phận đặc biệt, không thể đi lung tung. "Bất quá, sang năm con sẽ đến thăm ba, mẹ, mẹ đi với con đi. ”
Ánh mắt Dương Liễu sáng lên: "Mẹ? Có được không?"
"Tại sao không?" Ninh Yên nhìn ra được tình cảm vợ chồng của ba mẹ rất tốt, Dương Liễu trong lòng đều tràn đầy hình bóng chồng.
Mỗi tháng Dương Liễu đều gửi thư cho Ninh Hãn Hải, quần áo giày dép đều là một tay bà lo liệu.
Dương Liễu nghe được những lời này, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Ninh Nhị kéo cánh tay Ninh Yên không buông, "Chúng em cũng muốn đi, chị cả, dẫn chúng em đi cùng đi. ”
Bọn họ đã quen khi có việc sẽ tìm Ninh Yên, Ninh Yên vô hình đã trở thành chủ của gia đình.
"Nhiều người sẽ không tiện, trong nhà cũng cần có người. " Ninh Yên nhìn ánh mắt thất vọng của chúng, mềm lòng nói: "Nhưng có thể cho một người nữa đi cùng, các em bàn bạc nhau xem, ai sẽ đi? Mỗi năm sẽ thay phiên nhau đi. ”
Cô chỉ có thể đảm bảo an toàn cho hai người, nếu nhiều quá e rằng cô không thể chăm sóc cho họ được.
Ba anh em mặt đối mặt nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Để cho Tiểu Tứ đi đi, em ấy ít được gặp ba.”
"Để chị ba đi, chị ấy là con gái, đi cùng mẹ và chị cả cũng thuận tiện. ”
"Anh hai, anh đi đi, em biết anh rất nhớ ba, ngay cả trong giấc mơ vẫn gọi tên ba.”
"Thời gian vẫn còn nhiều, các em cứ từ từ mà bàn bạc, mẹ, mẹ tặng con cái gì vậy?"
Dương Liễu lấy ra một chiếc vòng bạc, đeo vào tay Ninh Yên và gửi đến cô những lời chúc chân thành nhất: "Chúc Tiểu Yên nhà ta cả đời bình an hạnh phúc. ”
Từ xưa đến nay đều có phong tục người lớn sẽ tặng vòng bạc cho thế hệ sau, nó vừa mang ý nghĩa tránh tà, vừa mang ý nghĩa phước lành.
Ninh Yên vô cùng kinh ngạc: "Mẹ, mẹ mua từ khi nào vậy? Mẹ chưa từng đi quá xa nhà.”
Không đúng, bây giờ có bán vòng bạc không?
Dương Liễu khẽ mỉm cười: "Dì của con quen biết nhiều người. ”
Bà không nói nhiều nên Ninh Yên cũng không hỏi thêm, nhưng cũng có thể đoán được một chút, trên chợ đen cái gì không có a?
"Cảm ơn mẹ, chúng ta bắt đầu thôi. ”
Tuyết ngoài trời càng lúc càng lớn, nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, ngồi quanh bếp nóng ăn lẩu nóng hổi, ngắm cảnh tuyết rơi thật, thật là một việc vui sướng.
Một ngụm cá viên mềm mại, một ngụm đậu phụ đông lạnh chứa đầy súp, lại thêm một miếng rau chân vịt, Ninh Yên ăn cực kỳ vui vẻ, cuộc sống nhỏ này quá đổi thần tiên.
Cùng nhau quây quần ăn lẩu, trò chuyện trên trời dưới đất và cười đùa, trong lòng mọi người đều tràn đầy niềm vui.
Ăn gần xong, Dương Liễu cho mấy nắm mì vào súp, đợi chín liền bưng lên một chén đưa cho Ninh Yên.
Đây được coi là một món mì sinh nhật.
Ninh Yên gắp mấy sợi mì trộn mè, đảo đều cho đến khi từng sợi mì đều hòa quyện vào nước súp, lúc này mới gắp một đũa bỏ vào miệng.
Hương vị thơm ngon lan tỏa trong miệng, sợi mì dai dai thấm đầy nước súp khiến món ăn vô cùng thơm ngon.
Cô đã có một sinh nhật đầy hạnh phúc và tuyệt vời.
Ăn xong, tắm rửa rồi đi ngủ, Ninh Yên cùng Ninh Tam ôm chăn nói chuyện lung tung, dần dần buồn ngủ.
Bỗng nhiên, Ninh Tam mơ mơ màng màng nói một câu: "Hôm nay cũng là sinh nhật Vu Tinh Tinh. ”
Ninh Yên buồn ngủ nói: "Đúng vậy.”
Ninh Tam xoay người, bộ dáng nửa ngủ nửa tỉnh, "Chị ta đã đạt được thứ mình muốn, mà chúng ta cũng chiếm được chị cả tốt nhất, em nên cảm ơn chị ta vì đã lựa chọn rời đi. ”