Cô từ trước đây nay đều không đề cập đến Vu Tinh Tinh, bởi vì cô không thích.
Tối nay không biết tại sao cô lại nói đến chuyện này như vậy.
Khóe miệng Ninh Yên khẽ nhếch lên: "Mọi người đều bình an. ”
Đã là người xa lạ không liên quan, mỗi người hạnh phúc là tốt rồi.
Thành phố S, Vu gia
"Ăn cơm thôi." Mẹ Vu kêu to một tiếng, cả gia đình nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
Bữa tối nay có một tô lớn bắp cải trắng và một nồi cơm khoai lang đỏ .
Mỗi ngày đều ăn thức ăn giống nhau như đúc, bất cứ là ai cũng đều cảm thấy ngán, Vu Vĩ Thành nhướng mày: "Lại ăn cái này?"
Vu Hồng Bân thì bất mãn kêu lên: "Mẹ, chúng ta ăn cái này thì cũng không sao, nhưng Kiều Lệ còn đang mang thai đứa nhỏ, cả mẹ và đứa nhỏ đều cần dinh dưỡng. ”
Kiều Lệ vuốt ve bụng nhô lên của mình, tươi cười: "Mẹ, con thì không sao, nhưng đứa bé thì không được. ”
Bà Vu bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong nhà vốn nợ nần, sau đó lại tốn một khoản tiền lớn để làm hôn lễ cho Vu Hồng Bân và Kiều Lệ.
Nhà mẹ đẻ Kiều Lệ đòi 380 đồng sính lễ, còn yêu cầu ba lần một tiếng, chuyện này đã đào rỗng nhà họ, còn thiếu nợ bên ngoài rất nhiều.
Cả nhà không còn cách gì khác đành phải thắt lưng buộc bụng liều mạng trả nợ.
Nhưng bạc đãi ai, cũng sẽ không bạc đãi một phụ nữ mang thai.
Bà bưng ra một bát canh trứng từ phòng bếp, rắc một giọt dầu mè, mùi thơm xông vào mũi.
"Ăn đi, có hai quả trứng đó.”
Kiều Lệ bĩu môi, không hài lòng, nhận lấy canh trứng, múc một miếng lớn đưa vào miệng, "Mẹ, đứa nhỏ muốn ăn thịt kho tàu đấy.”
Mẹ Vu không khỏi cười khổ, bà lấy đâu ra tiền?
Quyền tài chính trong nhà nằm trong tay ba Vu, mỗi ngày ông đưa tiền cho bà mua đồ ăn cũng diếm lại.
Vu Tinh Tinh đang vùi đầu ăn khổ sở trợn mắt: "Ai không muốn ăn? Thức ăn kia không phải nói mua là mua được.”
Thịt lợn số lượng hạn chế, không phải muốn mua liền mua được.
Cô ta cũng rất muốn ăn thịt, cô ta càng ngày càng khốn khổ, đừng nói là ăn thịt, ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Mà cô ta, mỗi ngày đều phải ăn cơm khoai lang đến quen rồi, thật đáng buồn.
Trong mắt Kiều Lệ hiện lên một tia lạnh lùng: "Hồng Bân, em gái anh rất không hài lòng với tôi và đứa nhỏ, đứa nhỏ còn chưa sinh ra đã bị ghét bỏ như vậy, ai, chỉ nghĩ thôi đã khiến tôi đau lòng."
Cô ta không ra mặt xung đột với Vu Tinh Tinh, chỉ tìm Vu Hồng Bân ra mặt, đây là chỗ thông minh của cô ta.
Con dâu trong mắt cha mẹ chồng luôn là người ngoài, nhưng con trai thì lại khác.
Vu Hồng Bân đã từ lâu cảm thấy phiền vì Vu tinh Tinh, nếu không phải là cô ta lừa gạt như vậy thì hắn đã được thăng chức từ lâu rồi.
"Cha, khi nào cha gả nó đi? Con thấy Dương gia bên cạnh cũng không tồi, có thể cân nhắc thử.”
Vu Tinh Tinh lớn lên cũng khá xinh đẹp, có vài nhà đến cầu hôn, nhưng cha mẹ vẫn không cho, cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào.
Vu Vĩ Thành hơi nhíu mày, Dương gia cũng là người xưởng máy móc, có đến ba người con trai,con trai lớn con trai thứ hai đã lập gia đình, sắp xếp công việc thỏa đáng, đến phiên con trai út không được như vậy.
Vì vậy, đứa con trai út không có việc làm trở nên khó khăn.
"Cha." Vu Tinh Tinh chuyển mắt qua, từ trong túi lấy ra mấy điếu thuốc lá: "Anh Quý Bình đưa cho con. ”
Vu Vĩ Thành vừa nhìn thấy thứ tốt, sắc mặt sáng lên: "Mày tuổi cũng không còn nhỏ, nên hãy nhanh lên một chút, sớm thu phục thằng nhóc Quý Bình kia càng sớm càng tốt. ”
Vu Tinh Tinh vỗ ngực cam đoan: "Cha yên tâm đi, một ngày nào đó Quý gia sẽ cầm sính lễ tới cửa cầu hôn."
Cô khom lưng cúi đầu, giả bộ đáng thương yếu đuối, dùng hết sức lực trên người mới dụ được Quý Bình về.
Chỉ cần cô gả cho Quý Bình, cô ta sẽ là người thắng cuộc, không cần phải lo lắng về ăn uống.
Vì mục tiêu này, dù thế nào cô ta cũng sẽ không bỏ cuộc.
Vu Vĩ Thành rất khinh thường: "Tao còn tin lời của mày được sao? Đã lâu như vậy, cũng không thấy Quý Bình tới nhà. ”
Ông ta cho rằng Vu Tinh Tinh là sao chổi.