Ninh Yên theo bản năng hỏi: “Con dâu của bà là ai?”
"Tô Phượng, chính là người gầy gò ấy, nó quanh năm không cười."
Nghe vậy, Ninh Yên đã đoán được mục đích của bọn họ, ý cười phai nhạt, nói: “Là cô ấy a, tôi biết. Cô ấy rất siêng năng và làm việc cũng rất nhanh nhẹn.”.
Cô xoay người rời đi: "Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước."
Lữ lão phu nhân lao tới trước mặt chặn đường họ: "Chờ một chút, tôi còn chưa nói xong. Xưởng trưởng Ninh, sức khỏe của tôi không tốt, muốn Tô Phượng quay lại chăm sóc tôi..."
Ninh Yên khẽ cau mày, không phải là có thể đi hay nhảy sao? Sức khỏe chó chỗ nào không tốt vậy? Thậm chí còn không tìm một lý do chính đáng để lừa cô.
“Nếu cô ấy đề nghị từ chức, tôi sẽ đồng ý.”
"Không phải là từ chức, mà là thay thế người khác." Lữ lão phu nhân đưa con trai đến trước mặt, "Đứa em trai này khỏe mạnh, có thể làm được việc lớn, để nó thay thế công việc của chị dâu."
"Thay thế?" Ninh Yên không khỏi vui vẻ, một người ngay cả việc làm cũng không tìm được việc còn muốn làm chuyện lớn gì?
Lữ lão phu nhân nhìn thấy cô mỉm cười, cho là cô dễ nói chuyện, "Ừ, tiếp quản, nó có thể làm được bất kể chuyện gì cô sai khiến, tôi sẽ nhớ kỹ lòng tốt của cô cả đời."
Điều đó không cần thiết, Ninh Yên tỏ ra thờ ơ, "Trong nhà máy của chúng tôi chỉ có người từ chức, không có thay thế - đây là quy định mà tất cả nhân viên đều biết. Con dâu của bà không nói cho bà biết à?"
Thật ra là đã nói rồi, nhưng bà Lữ một chữ cũng không tin, bà chỉ nghĩ đó là do con dâu bà mượn cớ: “Đầu năm đơn vị nào không thay thế được? Cô thật thích nói đùa.”
“Quân nhân có thể thay thế sao được không?” Ninh Yên nhướng mày, cười như không cười, “Nếu không thì nhường chức vụ Lữ phó liên trưởng cho con trai thứ ba của bà thử xem?”
Từng nhân viên đều là do cô khảo sát qua, đầu vào không hề thấp.
Lão lão phu nhân không vui: "Sao cô lại nói như vậy? Đây là hai chuyện khác nhau, cô gái, cô cũng không còn nhỏ sao lại nói chuyện vô lý như vậy, còn không biết kính trọng người lớn tuổi..."
Ninh Yên tức giận cười lớn, coi mình như đồ ăn trên bàn: "Tôi tôn trọng tất cả những người có đức tính tốt đẹp, bất kể giới tính hay tuổi tác."
Cô nhẹ nhàng đá cục đá bên chân mình, vẻ mặt lạnh lùng: "Ngoài ra, tôi cũng không cần người khác chỉ tôi phải làm thế nào."
"Cô…” Phu nhân Lũ mím môi, vẻ mặt có chút xấu tính: “Xưởng trưởng Ninh, cầu xin cô, Tiểu Tam Tử không có việc làm thì không thể lấy vợ được, tôi không thể trơ mắt nhìn nó lỡ dỡ, cô đành lòng sao?”
Ninh Yên cười gần chết, có gì mà không đành lòng? Liên quan gì đến cô.
"Bà đến gặp tôi, phó liên trưởng với Tô Phượng có biết không?"
Lão phu nhân trợn mắt: "Biết, tất nhiên là biết, bọn họ đều đồng ý, xưởng trưởng Ninh, xin cô phá lệ một lần đi, bà già này xin cô.”
Ninh Yên có hơi không kiên nhẫn, bây giờ cô không cần phải nhìn sắc mặt người khác.
"Vậy bà nói với bọn họ, quốc có quốc pháp, xưởng cũng có quy định của xưởng, không có quy tắc thì đã không có giới hạn, quy tắc này không thể phá vỡ." Lão lão phu nhân thấy cô dầu muối đều không chịu, mặt đanh lại: "Cô phải cạn tình cạn nghĩa như vậy sao?"
"Tôi là một người phụ nữ chính trực như vậy đấy." Ninh Yên đúng lý hợp tình đáp lại: "Người không có năng lực không thể vào xưởng, không thể châm chước."
Sắc mặt lão phu nhân tối sầm: "Cô nói ai không có năng lực? Con trai của tôi rất có năng lực, cái gì cũng biết, còn đi học nhiều năm như vậy..."
Ninh Yên nhẹ giọng nói một câu: "Vậy tại sao không tìm được việc làm?"
Ngay cả công việc của chị dâu mình còn muốn cướp, tính cách như vậy là không được a.
Lão phu nhân:...
Mặt Lữ lão tam tái mét: "Đó là bởi vì bọn họ coi thường người khác, xưởng trưởng Ninh, cô không phải là người như vậy đúng không?"
Trước đây cứ là mẹ hắn blah blah nói, hắn cứ việc trốn sau lưng mẹ, ngồi mát ăn bát vàng.
Vừa mở miệng, đã khiến Ninh Yên cau mày nói: “Vậy để tôi sẽ kiểm tra anh.”
Lữ Lão Tam còn chưa kịp nói gì, lão phu nhân đã trở nên hưng phấn vô cùng, “Cô cứ kiểm tra, con trai tôi nhất định có thể trả lời được.”