[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 345

Chương 345 -
Chương 345 -

Trong lòng bà, con trai bà là tốt nhất, nếu người khác coi thường hắn, đó là thiệt thòi của bọn họ.

Nếu ở thời cổ đại, con trai của bà cưới công chúa còn được nữa là, ưu tú như vậy mà.

Ninh Yên thuận miệng hỏi một câu: “Đọc bài thơ 《Thấm Viên Xuân • Trường Sa 》"

Bài thơ này rất nổi tiếng, độ khó không cao.

Nhưng Lữ Lão Tam ngây ngẩn cả người: "Cái gì? Cô nói lại đi."

Ninh Yên lại nói một lần nữa, Lữ Lão Tam ngơ ngác nhìn nàng, mặt đỏ bừng, nhưng không thể nói ra, hắn chưa từng đọc bài thơ này, nghe còn chưa nghe tới bao giờ.

Ninh Yên nhướng mày: "Đơn giản như vậy anh cũng không biết sao?”

Lão phu nhân thấy thế, liền tức giận nói: “Bây giờ là thời đại nào rồi, còn đọc thơ từ cái gì, đây là tư tưởng cũ văn hóa cũ, xưởng trưởng Ninh, tư tưởng của cô có vấn đề à."

Ninh Yên hơi nheo mắt lại: "Anh nói bài thơ này bài thơ này cổ lỗ sĩ?"

Đột nhiên lão lão phu nhân nảy ra ý tưởng, hưng phấn lên, bà đã nắm thóp được nhược điểm của Ninh Yên, những người trẻ tuổi này a đọc thơ cổ cái gì.

"Đúng vậy, đúng là cũ kỹ, cô cũng bị cưỡng ép như vậy, nhưng chúng tôi sẽ giữ bí mật giúp cô, chi bằng để con trai tôi làm xưởng phó đi, mặc dù có chút thiệt thòi cho nó…"

"Phụt ha ha." Ninh Tứ đứng một bên xem kịch cười lớn, làm sao lại có người như vậy?

Không hiểu thì thôi đi, đừng nói nhảm nữa.

Nói bậy thì cũng thôi đi, còn lấy nó để uy hiếp người khác, mở miệng đã đòi làm xưởng phó, đúng là không có ai bằng.

"Anh lại dám nói bài thơ của chủ tịch là cổ lỗ sĩ, đúng là quá không tôn trọng lãnh đạo."

Lão lão phu nhân sửng sốt: "Cậu nói cái gì?"

Ninh Tứ lười nói chuyện với loại người này: “Chú này, ngay cả cái này mà chú cũng không biết?”

Lục Lão Tam lập tức lúng túng: “Mẹ tôi tóc dài, kiến ​​thức ngắn, hơi cổ hủ hồ đồ, các người đừng so đo với bà ấy.”

Sợ thật, ngay cả mẹ ruột của mình cũng dẫm, trong khi người mẹ này đang cố bảo vệ hắn đấy.

Ninh Tứ có hơi coi thường hắn hắn, ra vẻ ngây thơ hỏi: “Vậy anh có thể đọc thuộc lòng không?"

"Tôi… Tôi..." Lữ Lão Tam chỉ học mấy năm tiểu học, nhưng cũng học không tốt, chỉ khá hơn mù chữ một chút.

"Độc lâp cuối thu, Tương Giang bắc đi, quả quýt châu đầu. Xem vạn sơn hồng biến, rừng tầng tầng lớp lớp tẫn nhiễm, mạn giang bích thấu, trăm tàu tranh lưu. Ưng đánh trời cao, cá tường thiển đế, vạn loại mù sương cạnh tự do. Trướng mênh mông, hỏi mênh mông đại địa, ai người chìm nổi?..." Là Ninh Tứ, mồm miệng cậu bé rất lanh lợi, khả năng ghi nhớ cũng rất tốt.

Ninh Yên hài lòng gật đầu: "Trí nhớ không tồi, có hiểu không?"

Ninh Tứ đã học trung học rồi, dù chỉ học buổi sáng, nhưng Ninh Yên sẽ lập cho cậu bé một thời khóa biểu, cứ theo cái này mà học.

Đôi khi còn phải tham gia lớp học nhỏ, bài tập về nhà cũng không nhẹ nhàng.

Thế nên, nền tảng của cậu bé cũng không yếu: “Em hiểu, miêu tả khung cảnh mùa thu của sông Dương Tử, gợi lại quá khứ huy hoàng. Mượn cảnh trữ tình, thể hiện hoài bão anh hùng và tinh thần cách mạng quả cảm…”

Ninh Yên cũng rất thích bài thơ này: "Bài thơ này viết năm 1925, hỏi mênh mong đại, ai người chìm nổi, chị thích câu này nhất, mỗi lần đọc tới là hào hùng cuồn cuộn."

Tận dụng mọi thứ để giáo dục thế này, cũng rất tuyệt.

Hai mẹ con Lữ gia nhìn nhau, ngơ ngác.

Đột nhiên, lão phu nhân móc trong túi ra một nắm tiền, dúi vào tay Ninh Yên: "Xưởng trưởng Ninh, đây là chút tấm lòng của chúng tôi, cô nhất định phải nhận đấy, những lời cô vừa nói đừng nói cho ai biết."

Ninh Yên không nói nên lời, bây giờ sợ hãi có phải đã muộn rồi không?: "Tôi không nói, lấy tiền về đi."

"Lấy đi, lấy đi."

Hai người vặn vẹo mấy cái, tiền rơi xuống đất, lão lão phu nhân sững sờ một lúc rồi lôi kéo con trai mình bỏ chạy.

Ninh Yên nhìn bóng dáng bọn họ xa dần, hơi hơi nhíu mày, phiền phức.

Cô nhìn một thân cây, nhẹ giọng quát: "Trịnh Tiểu Yến, lại đây."

Một bóng người từ sau gốc cây đi ra, xấu hổ nói: "Xưởng trưởng Ninh."

Cô ấy là nhân viên của nhà máy đường, thực ra đã đứng ở đây từ lâu, nhưng thấy tình hình có hơi không ổn nên đã trốn đi, ai ngờ đã bị Ninh Yên phát hiện từ lâu.

Bình Luận (0)
Comment