[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 346

Chương 346 -
Chương 346 -

Ninh Yên chỉ chỉ vào số tiền trên mặt đất: “Nhặt lên rồi đưa đến bộ phận kiểm tra kỷ luật.”

Trong lòng Trịnh Tiểu Yến đầy nghi ngờ, nhưng không dám hỏi thêm gì nhiều, tuy tuổi Ninh Yên còn nhỏ nhưng hành động lại như sấm rền gió cuốn, ở trong xưởng nói một không nói hai, mọi người đều kính nể cô.

"Được."

Đến bộ phận kiểm tra kỷ luật, Ninh Yên ra hiệu cho Trịnh Tiểu Yến giao tiền ra: “Đây là mẹ của phó liên trưởng Lữ bắt ép tôi lấy, tôi không nhận nên bà ấy ném xuống đất, từ đầu đến cuối tôi cũng chưa có đụng tới.”

"Đúng vậy, tôi có thể làm chứng." Trịnh Tiểu Yến đứng ra nói.

Nhân viên viên tỏ vẻ khó hiểu: “Sao lại bắt ép cô nhận?”

Ninh Yên còn mờ mịt bối rối hơn hắn: “Tôi cũng không biết a.”

Nhân viên có hơi đau đầu: “Vậy thì cô trả lại cho người ta đi.” cho người khác." Đây mới là điều mà người bình thường làm.

Còn cô thì trái lại, không đi con đường thông thường. Cô có biết bộ phận này làm gì không?

"Không không, tôi không muốn đụng tới tiền, các người giúp tôi là được rồi." Bộ dáng Ninh Yên tránh như tránh tà: "Các người cũng không cần lo lắng, mấy ngày nữa trả lại, đều là ăn tết thăm người thân chúc tết mà."

"Nhưng mà..." Nhân viên muốn nói điều này là trái quy định, nhưng Ninh Yên đã rời đi.

Nhân viên bất lực thở dài một hơi, đếm đếm tiền, năm tờ mười đồng, hai tờ năm đồng, sáu mươi?

Lòng hắn không khỏi dâng lên một chút tò mò, tự nhiên sao lại dúi tiền cho người ta?

...

Khi Ninh Yên vừa đi, vừa nói chuyện với Trịnh Tiểu Yến vài câu: "Được rồi, em về nhà đi, không làm phiền em ăn tết."

Trịnh Tiểu Yến nhiệt tình mời mọc: "Đến nhà em ăn một bữa cơm đi, hôm nay có đồ ăn ngon."

Một giọng nói vang lên: "Ninh Yên."

Ninh Yên nhếch miệng cười cười: "Xong việc chưa? Đi ăn cơm được không?"

Nghiêm Lẫm đi tới, mặt mày tươi cười nói: "Ừ được, tôi đưa em đến nhà ăn ăn cơm."

"Chị."

"Tiểu Tứ cũng ở đây." Nghiêm Lẫm nhìn thấy Ninh Tứ, đứa trẻ ranh đang lườm hắn “Muốn ăn sủi cảo không?”

“Nhà em cũng có.” Ninh Tứ nắm tay chị không chịu buông ra: “Chị hai, chúng ta có nhất thiết phải ăn cơm với anh ta sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy được rồi, em nghe lời chị hai.”

Khóe miệng Nghiêm Lẫm giật giật, sao lại có vẻ uất ức như vậy nha.

Thấy vậy, Trịnh Tiểu Yến vui vẻ tạm biệt rồi rời đi.

Ba người Ninh Yên vừa bước vào nhà ăn, lão đầu bếp từ xa đã chào đón: "Phó đoàn trưởng Nghiêm đến rồi, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cậu."

"Ngài vất vả rồi." Nghiêm Lẫm đi theo ông vào bếp, chốc lát đã xách một chiếc túi nặng trĩu bước ra: "Ninh Yên, tới chỗ của tôi ăn cơm đi."

Ninh Yên nhìn xung quanh, nhiều người như vậy đúng là không tiện lắm. "Được."

Căn nhà được phân cho Nghiêm Lẫm có một phòng ngủ và một phòng khách, đủ cho một mình hắn ở, trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, phòng khách có một chiếc bàn vuông với mấy cái ghế dựa, rất đơn giản.

Nói thế nào nhỉ, rất sạch sẽ nhưng vắng vẻ, không có khói bụi.

Nghiêm Lẫm lấy đồ trong túi ra, một nồi nhỏ đựng bắp cải sủi cảo nóng hôi hổi, hộp cơm được chia làm hai phần, một nửa là thịt viên chiên, một nửa là đậu phụ xào.

Ngoài ra còn có một cái thịt bắp giò kho tàu bóng loáng.

Ninh Tứ không khỏi nuốt nước miếng, ánh mắt cứ dán chặt vào bắp giò.

Nghiêm Lẫm xé bắp giò ra, đầu tiên đưa cho Ninh Yên một miếng, sau đó lại đưa cho Ninh Tứ một miếng, “Ăn nhiều một chút.”

Ninh Tứ nhìn miếng thịt to của chị gái, rồi lại nhìn miếng thịt của mình, chỉ được có phân nửa a.

Cậu bé mím môi, nhanh chóng giơ bắp giò lên nhét vào miệng, vừa mềm vừa dai khiến mắt cậu bé đều sáng lên.

Ninh Yên ăn một cái sủi cảo nói: "Sủi cảo này ngon quá, bên trong có rất nhiều thịt, chầu này của anh chắc là tiêu không ít tiền rồi."

Nghiêm Lẫm đã bỏ tiền làm một cái bếp nhỏ, đặc biệt làm đầu bếp nấu món Ninh Yên thích ăn.

“Thích thì ăn nhiều một chút.”

Mắt Ninh Yên cong cong nói: “Anh cũng ăn đi.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, rất thản nhiên, Ninh Tứ thì tò mò nhìn cái này rồi lại xem cái kia.

Hôm nay hắn đi làm nhiệm vụ, quan sát tình hình rồi quay về báo cho mẹ biết.

Bình Luận (0)
Comment