Đang ăn được nửa đường, Nghiêm Lẫm đột nhiên đứng dậy: “Tôi có một món quà cho em.”
Ninh Yên cười ha ha: “Trùng hợp vậy sao, tôi cũng có.”
Thật ra cô đã đoán được từ sớm, cho nên cô cũng chuẩn bị một cái.
Đôi mắt Nghiêm Lẫm sáng lên như sao, khóe miệng nhếch lên: "Vậy xem của em trước?"
"Được thôi." Ninh Yên hào phóng tự nhiên lấy ra một món đồ, đó là một chiếc áo len màu xanh: "Mặc dù là mẹ tôi đan, nhưng kiểu dáng là ý kiến của tôi, đẹp không?"
Trước tết, cô đã mua bốn cân len sợi màu xanh, nhờ Dương Liễu đan hai cái, một cái cho Ninh Hãn Hải, một cái cho Nghiêm Lẫm, làm quà năm mới.
Nghiêm Lẫm và Ninh Yên công tác ở ở nông trại Hồng Quang, Dương Liễu ở nhà biết được nhờ thư của Ninh Hãn Hải, lòng vẫn luôn mang ơn, nên không nói lời nào đã giúp một cái.
Nghiêm Lẫm sờ sờ chiếc áo len mềm mại, trong mắt tràn đầy vui mừng: "Đẹp quá, đây là lần đầu tiên có người đan áo len cho tôi, rất ấm."
Ninh Tứ nâng cằm lên: "Em cũng có một cái, cả nhà em đều có một cái." Thế nên, cũng không phải đặc biệt riêng ai.
Nghiêm Lẫm sờ sờ đầu cậu bé, giọng điệu vừa ghen tị vừa buồn bã: “Em là một đứa trẻ hạnh phúc.”
Ninh Tứ sửng sốt một chút, hình như hắn có hơi buồn? Hắn không vui sao?
Ninh Yên nhìn thấy, ho nhẹ một tiếng: “Nghiêm Lẫm, anh cho tôi cái gì đấy?”
Nghiêm Lẫm khẽ mỉm cười, vào phòng lấy ra một chiếc áo khoác quân đội màu xanh lục mới toanh, là kiểu dáng của nữ: “Cái này cho em.”
Ninh Yên rất vui mừng, cái này tốt quá, mặc lên người rất ấm áp.
"Cám ơn, đáng lẽ tôi cũng muốn mua một cái, nhưng lại không mua được."
Trang phục thời thượng nhất bấy giờ là quân phục màu xanh lục, con trai mặc quân phục đều cao cấp hơn người. Có một chiếc áo khoác quân đội như vậy rất ấn tượng.
Ninh Tứ hâm mộ đến mức không nhịn được sờ tới sờ lui, có thiếu niên nào mà lại không có ước mơ một bộ quân phục chứ?
Nghiêm Lẫm giật mình: “Tiểu Tứ, nếu em gọi anh một tiếng anh rể, thì anh sẽ cho em một cái.”
Ninh Tứ im lặng nhìn hắn một cái, thốt ra hai chữ: “Tên ngốc.”
Nghiêm Lẫm:…
“Phụt ha ha "Ninh Yên không nhịn được cười.
"Thùng thùng." Bên ngoài có tiếng đập cửa, Nghiêm Lẫm đi ra mở cửa, là lính cần vụ đoàn trưởng: "Phó đoàn trưởng Nghiêm, đoàn trưởng của chúng tôi mời anh và xưởng trưởng Ninh đi một chuyến."
"Được rồi."
Nghiêm Lẫm cũng không cần suy nghĩ nhiều, liền dẫn chị em Ninh gia đi tới: “Đoàn trưởng, ngài tìm tôi?”
Hắn thản nhiên nhìn xung quanh, này, sao người Lữ gia cũng ở đây vậy? Năng lực Phó liên trưởng Lữ cũng không tệ, người cũng tốt nhưng lại có một cái là luôn thiên vị mẹ mình.
Ninh Yên thấy người ở trong như dự kiến, cười cười giễu cợt.
Đoàn trưởng không nhìn Nghiêm Lẫm mà nhìn Ninh Yên, vẻ mặt phức tạp. "Đồng chí Ninh Yên, mời cô đến đây là để điều tra một chuyện, cô đừng hiểu lầm."
Nghiêm Lẫm nhíu chặt mày, nhưng Ninh Yên lại rất bình tĩnh nói: "Có chuyện gì vậy?"
Đoàn trưởng Lỗ do dự một chút, "Có người báo cáo cô nhận hối lộ, nhận tiền xong lại không làm gì, cô muốn nói gì không?"
Cá nhân ông tin tưởng con người của Ninh Yên, nhưng nếu đã có báo cáo, thì vẫn phải theo thủ tục mà xử lý một chút.
Nghiêm Lẫm hít hà một hơi, như thể không tin những gì mình vừa nghe được, theo bản năng mà nhìn về phía Ninh Yên.
Đừng đùa nữa, cô là một người rất có nguyên tắc.
Ninh Yên ngạc nhiên nói: “Là ai vậy?"
Lúc cô phụ trách tuyển dụng, có chuyện gì mà chưa trải qua đâu.
Lão lão phu nhân đứng dậy với vẻ mặt già nua vô cùng đáng thương nói: "Xưởng trưởng Ninh, là chính miệng cô đòi tiền, tôi cũng vì việc làm của Tiểu Tam Tử nên đành phải đưa cho cô 60 đồng, cô đừng có mà chối."
Ninh Tứ trợn mắt há mồm, lần đầu tiên nhận ra thế giới này to lớn như đúng là chuyện lạ gì cũng có: "Chị hai, sao cụ bà này lại xấu như vậy?"
"Người xấu sẽ già đi." Vẻ mặt Ninh Yên lạnh nhạt: "Em phải nhớ kỹ, lòng người khó lường, đừng bao giờ coi thường bản tính xấu xa của con người, thế giới này không có tốt đẹp như em tưởng tượng đâu."
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Tứ có hơi tái nhợt: “Có hơi đáng sợ."