Đúng lúc Ninh Yên dạy dỗ mấy câu: "Nhất định không thể có lòng hại người, nhưng tâm phòng người thì nhất định phải có."
"Em hiểu rồi, chị hai."
Ninh Yên sờ sờ đầu cậu bé, cậu bé là người nhỏ tuổi nhất, được các anh chị bảo vệ rất tốt: “Nếu gặp phải chuyện như vậy, em sẽ giải quyết thế nào?
"Em sẽ tìm cách giải thích và chứng minh mình vô tội. "
"Làm thế nào để chứng minh đây? Có nhân chứng không? Có bằng chứng nào không?" Ninh Yên không muốn bỏ lỡ một cơ hội giảng dạy tốt như vậy.
"Em..."
Tự nhiên hai chị em tổ chức một lớp học nhỏ, một hỏi một đáp, khiến tất cả những người có mặt ở đây đều sửng sốt. Có hơi... kỳ lạ.
Lão phu nhân tức giận muốn chết, phải sợ hãi cầu xin mới đúng chứ? Mà còn phải đồng ý bất kỳ điều kiện nào của bà nữa?
Đôi mắt bà trợn ngược, đột nhiên lớn tiếng nói: “Xưởng trưởng Ninh, tiền tôi đã đưa cô, tôi không có ý định lấy lại, nhưng cô phải giúp tôi xử lý chuyện này, nếu không tôi sẽ cho mọi người biết chuyện này. "
Nghiêm Lẫm không thể nhịn được nữa, không ngờ lại dám chạy tới uy hiếp Ninh Yên, người này bị điên rồi sao? Rơi vào tay Ninh Yên sẽ bị bắt chẹt một cách tàn ác đến cùng.
“Anh có bằng chứng không? Bịa đặt là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!”
Hắn xem như đã hiểu rõ, ầm ĩ ra nhiều chuyện như vậy, không phải muốn tiến vào nhà xưởng đường thì là gì?
Bà cứ nghĩ rằng vừa ầm ĩ thành ra như vậy, Ninh Yên sẽ vì danh tiếng của bản thân mà sẽ thu nhận người bằng bất cứ giá nào, còn phải đối xử tử tế với Lữ Tam.
Nhưng bà đã đoán sai rồi, Ninh Yên người này trời sinh kiêu ngạo, ghét nhất là bị người khác thúc ép.
Lúc này Lão phu nhân vẫn còn cảm thấy chính mình thông minh lão luyện: “Con trai của tôi chính là nhân chứng, nó đã tận mắt nhìn thấy.”
Lữ Tam dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, cô ta bám theo mẹ tôi đòi tiền, vốn dĩ cần một trăm đồng, nhưng mẹ tôi đã tận lực cầu xin mới đổi thành sáu mươi. Hài, 60 đồng này, mẹ tôi có cực khổ thêm mấy năm trời cũng không thể đào đâu ra được, chỉ có thể dựa vào nửa dòng máu huyết thống, người này thật sự rất độc ác.”
Còn chưa tiến vào xưởng thì đã bắt đầu lôi kéo nhau giẫm đạp Ninh Yên, đoàn trưởng Lỗ không khỏi cạn lời.
Ngốc nghếch như thế, đúng là không ai như vậy cả, mẹ con Lữ gia đúng là làm cho ông mở mang tầm mắt.
Nhưng nếu như có vậy, cho dù hắn có vào xưởng đường thì người lãnh đạo trực tiếp của hắn cũng là Ninh Yên, muốn chỉnh hắn dễ như trở bàn tay.
Đừng nhìn Ninh Yên có vẻ phúc hậu luôn mang khuôn mặt vô hại, sự thật thì thủ đoạn tâm kế không thiếu một cái nào.
Ài, người ngu xuẩn không bao giờ tự nhận thức được.
Hai tay Ninh Yên xỏ vào trong túi, chậm rãi nói: “Tôi đã từng thấy phụ nữ tâm cơ giả vờ ngây thơ rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nam mưu mô giả vờ ngây ngô, mới lạ thật đấy, này cũng coi như là cội nguồn giáo dục đến từ gia đình.”
Cô liếc Ninh Tứ một cái, Ninh Tứ hiểu ý gật đầu, lặng lẽ lui xuống một bên, nhân lúc không có ai chú ý liền mở cửa chạy ra.
Lão lão phu nhân lại khóc lóc om sòm, lại giả vờ đáng thương, biến hóa đa dạng, nhưng Ninh Yên chỉ lười nhác xem diễn, còn bày ra dáng vẻ rất có ý vị, không hề lên tiếng phản bác hay giải thích.
Chỉ yên lặng xem bà co giật.
Thấy cô bình tĩnh như vậy, tâm Nghiêm Lẫm hoàn toàn buông xuống, xem ra cô đã có cách đối phó.
Lão phu nhân thấy không có ai phối hợp thì cảm giác hết sức không thú vị: "Xưởng trưởng Ninh, rốt cuộc cô có đồng ý hay không?”
Ninh Yên cuối cùng cũng nổi lên chút hứng thú: "Phó liên trưởng Lữ, Tô Phượng, mấy người nghĩ thế nào? Tin lời ai nói đây?”
Phó liên trưởng Lữ vẫn luôn ngẩn ngơ phát ngốc ở một bên bị điểm danh, cả người căng cứng: "Tôi…”
Hắn chưa từng tiếp xúc với Ninh Yên, nhưng vợ hắn lại làm việc ở nhà xưởng đường, những người xung quanh thường nhắc tới cái tên Ninh Yên này.
Cho hắn cảm giác gói gọn trong một cái từ là nhân vật lợi hại, hắn cũng không muốn xem nhẹ một người như vậy.
Huống gì, cô còn là bạn gái của Nghiêm Lẫm.