Ài, mẹ nó chứ, tại sao lại không thương lượng trước với hắn một chút vậy?
Lão phu nhân trừng hai mắt: "Đừng liên lụy đến con trai tôi, có oán hận gì thì cứ đổ lên tôi. Tôi nghe nói quan hệ của cô với Phó đoàn trưởng Nghiêm không bình thường, Phó đoàn trưởng Nghiêm lại là lãnh đạo của con trai tôi, cô như này không phải đang cố ý nhằm vào con trai tôi hay sao?”
Nói bà không ngốc, là bởi đôi khi bà rất thông minh, đầu óc rất linh hoạt, còn biết Phó liên trưởng Lữ mới là chỗ dựa lớn nhất của Lữ gia.
Nói bà ngốc, là bởi dùng thủ đoạn hèn mọn như vật nhằm hãm hại Ninh Yên.
Ninh Yên lấy một viên kẹo sữa ra lột giấy định nhắm ném vào trong miệng, nhưng một bàn tay to đã duỗi ra, Ninh Yên im lặng, đành bỏ kẹo sữa định ăn lên.
Nghiêm Lẫm khẽ cười với cô, ăn nốt kẹo sữa kia.
Ninh Yên lại lấy ra một viên, chẹp chẹp, má phải phình lên, một cặp mắt đen nhánh nhưng lại sáng long lanh.
Đoàn trưởng Lỗ thấy bọn họ lúc này còn liếc mắt đưa tình thì cạn lời hết chỗ nói, đúng là kiêu ngạo thật đấy.
Ông ho khụ một tiếng, Ninh Yên mới nhìn qua: "Phó liên trưởng Lữ, sao anh còn chưa mở miệng nói gì? Anh không có chính kiến của mình sao? Là mẹ anh đứng sau giật dây điều khiển anh như rối gỗ à?”
Lời vừa được nói ra, sắc mặt người Lữ gia đều thay đổi, không hẹn mà cùng trừng mắt liếc Ninh Yên một cái.
“Cô nói chuyện kiểu gì đấy? Con trai tôi có bản lĩnh có nỗ lực, dựa vào thực lực của chính mình, cô đừng có mơ tưởng đến việc hại nó.”
Đoàn trưởng Lỗ nhàn nhạt nói: "Tôi cũng muốn biết ý của Phó liên trưởng Lữ.”
Sắc mặt của Phó liên trưởng Lữ trắng bệch, chần chờ một chút: "Tôi chưa từng tiếp xúc qua với xưởng trưởng Ninh, hoàn toàn không biết gì về người này hết, nhưng tôi cảm thấy, không có lửa làm sao có khói…”
Đến rồi, ý của hắn rất rõ ràng, hắn tin tưởng mẹ mình.
Gia đình người ta mẫu tử tình thâm, lại có vỏ bọc giả tạo rất dày, đương nhiên là tin tưởng người nhà của mình rồi, không có gì sai cả.
Ánh mắt của Đoàn trưởng Lỗ phai nhạt vài phần, vốn đang rất xem trọng, có ý muốn bồi dưỡng hắn tiến thêm một bước, hiện giờ xem ra… Gia đình của hắn là một mối lo ngại lớn.
Một giọng nữ bỗng nhiên vang lên: "Tôi tin vào cách đối nhân xử thế của xưởng trưởng Ninh, cô ấy ngay thẳng chính trực, trí tuệ hay dũng cảm đều hơn người, nhân phẩm lại càng không thể chê.”
Là Tô Phượng, sắc mặt cô đỏ bừng, không biết là do sợ hãi, hay là kích động nữa.
Cô ngang nhiên đứng vào, chọc phu nhân Lỗ tức điên lên, bất chấp hình tượng ngày thường chính mình thường trang bị, nói: "Câm miệng, cô vì giữ được công việc của mình mà đi giúp người ngoài, hại mẹ của người đàn ông mình. Tôi không có đứa con dâu nào như vậy, con trai, đuổi ả đi.”
Phụ nữ không đứng về phía trong nhà thì không xứng là con dâu của Lữ gia.
Phó liên trưởng Lữ không khỏi nóng nảy: "Mẹ, mẹ đừng nói bậy.”
Thứ nhất, ly hôn có ảnh hưởng nhất định đến tiền đồ của cá nhân hắn, như thế muốn lên cao hơn sẽ gặp không ít khó khăn.
Thứ hai, Tô Phượng hiện giờ đã có công việc, có thể sắm sửa đồ trong nhà, lại còn hiền huệ, ắt hẳn sẽ chăm bẵm việc trong nhà tốt.
Phu nhân Lỗ run người như thể hoảng sợ, nước mắt nhanh chóng tuôn ra: "Thằng Hai, tất cả đều là lỗi của mẹ, con đừng nóng giận, mẹ chỉ muốn bảo vệ con và Tiểu Tam nên nóng giận nhất thời, chỉ cần các con đều tốt thì bảo mẹ làm gì mẹ cũng làm. Mẹ sẽ dập đầu với Tô Phượng để xin lỗi, mẹ sẽ giặt quần áo nấu cơm thay nó, làm trâu làm ngựa cho nó, chỉ cần con vui vẻ là được.”
Ninh Yên: …Không ngờ bà lão này còn vứt liêm sỉ như vậy đấy?
Tô Phượng lại rất tuyệt vọng, có một bà mẹ chồng vừa đáng thương vừa độc ác như vậy, cô thật sự rất mệt.
Làm trò trước mặt con trai là một bà mẹ chồng đặc biệt tốt bụng, trước mặt người ngoài thì chính là một bà lão hiền từ đôn hậu.
Nhưng khi ở một mình, bà lại là bà lão khắc nghiệt ác độc nhất trên đời này.
Chỉ vì muốn Lữ lão tam chiếm lấy công việc của cô, nảy ra trăm phương ngàn kế thủ đoạn, còn ly gián tình cảm vợ chồng bọn họ, nhưng nói ra được mấy ai tin?