Quả nhiên, một chiêu này dùng được với Phó liên trưởng Lữ, hắn áy náy không thôi, bà là một người phụ nữ đảm đang, một người mẹ tốt, một người bà phúc hậu, là do đứa con trai là hắn đây làm chưa tốt.
Lữ lão tam còn ở một bên bênh vực kẻ yếu: "Anh Hai, sao anh có thể nói chuyện với mẹ kiểu như vậy? Mẹ vất vả cực khổ nuôi chúng ta lớn, yêu thương anh như thế, sao anh có thể vì vợ mà quên đi đấng sinh thành mình chứ? Anh đúng là đồ không có lương tâm.”
Phó liên trưởng Lữ càng áy náy hơn: "Mẹ, con không có ý này.”
Lão Lữ vui mừng ra mặt: "Mẹ biết, thằng Hai của mẹ luôn tốt, chỉ cần con vui vẻ thì mẹ đều nghe theo con.”
Nhìn một cái, càng hợp tình hợp lý, Phó liên trưởng Lữ đau lòng cho mẹ già đồng thời không khỏi oán hận vợ.
“A Phượng, cô đừng chống đối mẹ nữa, sức khỏe của mẹ không tốt, nếu có chuyện gì xảy ra, cả đời này của tôi sẽ không cách nào tha thứ cho chính mình.”
Tô Phượng đã chết lặng từ lâu, lần nào cũng vậy, bọn họ mẫu tử tình thâm, chỉ có cô là một chú hề.
“Đúng vậy, sức khỏe của mẹ không tốt, tôi thì khỏe, cho nên cả đời đáng bị sỉ nhục.”
“Cô…” Phó liên trưởng Lữ sắc mặt khó coi, nhưng không thể hiện ra ngay: "Về nhà đi.”
Hốc mắt Tô Phượng đỏ, Ninh Yên thấy được thì không khỏi lắc đầu: "Đừng, cô là đương sự nên cần phải nói rõ ràng. Phó liên trưởng Lữ, anh biết mẹ của anh muốn để em trai anh thay thế công việc của Tô Phượng chứ? Tôi cứ tưởng là, tất cả công nhân viên chức của chúng ta đều rõ ràng rành mạch cả, xưởng chúng ta chỉ có đuổi việc và từ chức, làm gì có thay thế.”
Phó liên trưởng Lữ hơi sửng sốt: "Tô Phượng tố cáo với cô ? Cô đừng tin cô ấy nói hươu nói vượn, đây là chuyện không thể nào xảy ra được, mẹ tôi là người tường tận lý lẽ.”
Tường tận lý lẽ? Mọi người đều bất giác gõ ra một dấu chấm hỏi lớn, Đoàn trưởng Lỗ còn trực tiếp lắc đầu.
Ông nhịn không được hỏi: "Vậy anh có tin là xưởng trưởng Ninh muốn 60 của mẹ anh không?”
Không phải ông không tin lão phu nhân, mà là trước đó Ninh Yên đã tiếp nhận công việc của hơn một trăm người, việc nhận lời cũng là một tay cô xử lý, không ai từng phản ứng qua loại tình huống này cả.
Hơn nữa, nếu vì 60 đồng mà ngu ngốc mạo hiểm tiền đồ của chính mình, người khác có lẽ sẽ làm, nhưng Ninh Yên thì sẽ không, thông minh giống yêu nghiệt, cô sẽ không ngớ ngẩn đến vậy.
Ninh Yên người này luôn nhìn xa trông rộng, tầm mắt và lòng dạ không thể so sánh với người thường.
Phó liên trưởng Lữ trầm mặc nửa ngày: "Tôi sẽ khuyên mẹ tôi, coi như không có chuyện lần này.”
Đoàn trưởng Lỗ đánh một dấu X lớn ở trong lòng, mù mịt thả người ở một vị trí cao là quá nguy hiểm.
“Thật ra không cần.” Ninh Yên đều nghe không nổi nữa: "Lão phu nhân, đây không phải là người đầu tiên của vu hại tôi, nhưng cũng không phải là người cuối cùng, bà sẽ không làm được.”
Lão phu nhân đã đến tuổi xế giả, cả một đời giả vờ đáng thương vô hại, kinh nghiệm cực kỳ phong phú: "Đoàn trưởng Lỗ, tôi dám thề với trời, nếu có một câu nào là nói dối thì tôi sẽ bị thiên lôi đánh.”
Phó liên trưởng Lữ vừa nghe được lời này thì đau lòng không thôi, mẹ hắn đã lớn tuổi rồi còn phải chịu chèn ép như vậy, hắn thân là con trai lại không thể làm chỗ dựa để giúp bà, thẹn với phận làm con: “Đoàn trưởng, phó đoàn trưởng, tôi cam đoan mẹ tôi sẽ không nói dối.”
Đoàn trưởng Lỗ: …
Nghiêm Lẫm: …Tình thân lấn át tình yêu thật đáng sợ.
Lão phu nhân nhìn về phía Ninh Yên, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt: "Xưởng trưởng Ninh, cô sắp xếp cho Tiểu Tam gia nhập vào nhà xưởng đường thì chuyện này coi như xong, chúng ta về sau tuyệt đối sẽ không nhắc lại.”
Đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Có lần một ắt hẳn sẽ có lần hai, có thể sử dụng uy hiếp để đạt được mục đích, cớ sao lại không đi đường tắt?
Lần này là công nhân viên chức bình thường, lần sau có thể là quản lý nhân viên, lại thêm lần sau nữa có thể là phó xưởng trưởng, nói không chừng còn có thể chiếm đoạt vị trí xưởng trưởng của Ninh Yên.