Nghiêm Lẫm khóe miệng hơi nhếch lên, lông mày có chút dịu dàng, "Ninh Yên, khi nào thì anh có thể nộp báo cáo đám cưới?"
Ninh Yên:..
"Chúng ta mới quen có nửa năm, có gì mà gấp vậy?"
Cô đều không có vội một chút nào, cô muốn quen vài năm nữa rồi mới kết hôn.
Nghiêm Lẫm nghiêm túc hỏi: "Bất kỳ mối quan hệ nào không lấy kết hôn làm mục đích đều là lưu manh đùa bỡn, em đang đùa bỡn với anh sao?"
Khóe miệng Ninh Yên giật giật, cô không nhịn được nhéo mạnh hắn một cái, tên khốn này.
"Anh từ từ chờ đi, em cũng không làm chủ được nếu cha mẹ em không đồng ý đâu."
Nghĩ tới vị cha vợ tương lai nghiêm túc của mình, Nghiêm Lẫm không khỏi đau đầu: “Cha em bên kia thế nào? Năm nay cha không đi à? Nếu muốn đi thì nói trước cho anh biết. "
Anh phải sắp xếp công việc trước, với xin nghỉ phép trước.
Ninh Yên khẽ lắc đầu: “Gần đây em bận quá, ít nhất phải đợi lúa thu hoạch thí nghiệm xong mới có thể rời đi. Lúc đó thời tiết cũng không nóng lắm, em sẽ dẫn mẹ cùng Tiểu Tứ đi, anh lo làm tốt đi."
“Anh không yên tâm.” Nghiêm Lẫm vẫn muốn lấy lòng cha vợ tương lai nên nhất định phải vượt qua khảo nghiệm này.
"Tại sao nhiều người lo lắng như vậy? Em rất lợi hại, đại đa số người cũng không dám trêu đùa em." Ninh Yên nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, khiến trong lòng anh mềm nhũn, tựa như được uống nước xuân.
"Em nha."
Ninh Yên liếc nhìn một bóng người, này, người ngồi phía trước là... Chị Phương sao? Tại sao cô ấy cũng ở đây? Ngồi cạnh cô là một người đàn ông?
Đầu của hai người rất gần nhau, hình như có quan hệ rất thân thiết.
Một bàn tay to chắn trước mắt cô, chặn tầm nhìn của cô, bên tai vang lên một giọng nói chua chát: "Sao em cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác vậy?"
Ninh Yên kéo tay anh xuống: "Đừng làm loạn, đó là chị Phương sao? Hiện tại Khương Phương Phương đang làm việc ở Văn phòng Thanh niên trí thức."
Nghiêm Lẫm biết người này, nhưng anh không mấy ấn tượng.
Anh nhìn theo tầm mắt của cô hai lần, chỉ nhìn thấy được bóng lưng: “Người ta cũng đến tuổi rồi, yêu nhau là chuyện bình thường, đáng để em chú ý vậy sao? Tốt nhất em nên nhìn anh nhiều hơn một chút.”
Ninh Yên nhìn đi nhìn lại với đôi mắt mờ mịt, “Em cũng chỉ tò mò mà thôi.”
"Đừng để ý đến việc vớ vẩn của người khác."
Xem phim xong, Ninh Yên không nhớ mình đã xem gì, nhưng cô nhớ tới Nghiêm Lẫm đang nói chuyện bên cạnh.
Khi đèn bật sáng, Ninh Yên theo bản năng nhìn về phía chị Phương, cô có thể nhìn rõ.
Chàng trai trẻ đẹp trai, lịch lãm, có phong độ là người trí thức, mặc sơ mi trắng gọn gàng, là mẫu người được nhiều cô gái thích.
Cô vốn định chào hỏi với chị Phương nhưng mọi người đã đứng dậy đi ra ngoài, Nghiêm Lẫm cũng kéo cô theo đám đông ra ngoài.
Có quá nhiều người, khi hai người họ bước ra khỏi rạp chiếu phim, cả hai không hẹn mà thở ra rồi nhìn nhau cười.
Cái nóng bên ngoài ập đến, sau khi ra ngoài đi dạo hai người bắt đầu đổ mồ hôi.
Lúc này Ninh Yên đặc biệt nhớ nhung máy điều hòa ở những nơi công cộng.
Nhưng bây giờ chẳng có gì cả, cái gì cũng không có, thậm chí không có cả chỗ hẹn hò.
Thời tiết này không thể đi dạo phố được, Nghiêm Lẫm cũng không muốn cứ như vậy quay về nên chỉ đề nghị đi công viên chơi.
Ánh mắt Ninh Yên liền sáng, đi thuyền trong công viên cũng là một lựa chọn không tồi.
Tiến vào công viên, xung quanh đều là bóng mát cây xanh, cảm giác nhiệt độ trong nháy mắt đã giảm xuống.
Có rất nhiều cặp đôi trong công viên, đoán chứng sẽ khó để tìm được một nơi thích hợp hơn nơi này.
Ninh Yên ngồi trên hành lang nhà thủy tạ, cảm nhận được gió mát lành lạnh, trong lòng không khỏi vui mừng, nơi này khá là tốt.
Nghiêm Lẫm thấy xa xa đôi tình nhân đang ăn kem, trong lòng hơi động, “Em ngồi xuống trước đi, anh đi mua kem.”
Những gì người khác có thì bạn gái mình cũng phải có, không thể bị ủy khuất được.
Ninh Yên căn bản không biết hắn muốn nhiều như vậy, "Vâng."
Gió thổi qua đại sảnh khiến cô cảm thấy dễ chịu, làm cô thoải mái muốn ngủ, Ninh Yên lười biếng ngáp một cái, cảm thấy có chút buồn ngủ.