Trong đầu ông chợt hiện lên một ý tưởng, “Lão Ngưu, cho cô ấy một mảnh đất, để cô ấy trồng thử.”
Bí thư thôn vô cùng nóng lòng muốn thử, “Được, mảnh đất lớn như thế nào?”
Ninh Yên thật sự kinh hỉ, cô còn đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, bí thư Tôn đã giúp cô giải quyết vấn đề nan giải.
Từ khi bí thư Tôn mở miệng, danh chính ngôn thuận, ai cũng không thể phản đối.
Đối với những người khác, cô là đang làm theo chỉ thị, mà không phải bản thân yêu cầu, chủ động cùng bị động dĩ nhiên là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Cô nghiêm túc suy nghĩ, “Ba mẫu đi.” Ninh Yên cũng không dám đòi hỏi nhiều, đất đai giờ đang là tài nguyên khan hiếm mà.
Bí thư Tôn trực tiếp đưa ra quyết định, “Được rồi, quyết định như vậy đi.”
Ông nhìn về phía Ninh Tứ, “Bạn nhỏ Ninh Hâm, ngoan ngoãn học tập, cháu rất thông minh, không nên lãng phí thiên phú này.”
“Vâng.”
Chờ Bí thư Tôn vừa đi, nhóm cán bộ thôn nhóm lập tức khẩn cấp tập hợp, mở một cuộc họp, thương lượng cách ứng đối.
Về sau, mọi người muốn cân bằng hai bên, sẽ cần chú ý cây nông nghiệp, đặc biệt là lúa nước.
Ngày mùa gặt có thể mướn người.
Mấy cái đó Ninh Yên đều không quản tới được, cô chỉ cần phụ trách vài mẫu đất thực nghiệm kia, chọn giống, ngâm thúc mầm, gieo giống, ruộng lúa hai lần cày xới, cấy lúa giống, bận rộn một hồi mặt cô liền gầy đi một vòng.
Ngày cấy lúa Ninh Yên đích thân ra đồng làm việc, trông rất có dáng vẻ người nông dân, làm Ninh gia ai cũng kinh ngạc, Ninh Yên học cái gì cũng thật giỏi, thật nhanh.
Ninh Yên mang theo mấy đứa trẻ của Ninh Gia đều tới lao động, Ninh Anh Kiệt cùng Ninh Anh Dũng đều đang ở độ tuổi lao động. Việc nhà nông thật sự không dễ làm, mọi người cùng nhau làm việc, tuy rằng vất vả, nhưng cảm tình ngược lại càng ngày càng tốt.
Thời gian thoáng qua, đảo mắt liền đến tháng bảy, Nghiêm Lẫm khó có được ngày nghỉ phép, hẹn Ninh Yên đi vào trong thành phố xem phim, lại ngoài ý muốn gặp được một người.
Nghiêm Lẫm đứng trước quầy bán vé của rạp chiếu phim, hỏi xem có phim nào hay.
Hiện tại chỉ quanh đi quẩn lại mấy bộ phim kiểu mẫu, Ninh Yên suy nghĩ một chút, rồi chọn bộ "Dùng trí thắng hổ núi".
Nghiêm Lẫm cũng không có ý kiến gì, mặc dù anh đã xem rồi.
Hai người đi vào trong, bên trong rạp chiếu phim chật kín người, trong đó có rất nhiều người được công ty tặng vé miễn phí, phần lớn là nam nữ độ tuổi thanh niên.
Hai người nhờ nhân viên giúp đỡ tìm chỗ ngồi, Ninh Yên vừa ngồi xuống liền ngẩng đầu liếc nhìn trên đỉnh đầu, trần treo khổng lồ xoay tròn trên mái nhà, luôn khiến cô cảm giác sẽ rơi xuống đầu mình.
"Chuyện gì vậy?"
“Không sao đâu.” Ninh Yên thu hồi suy nghĩ vẩn vơ của mình, nói: “Đưa cho em bình nước.”
Nghiêm Lẫm mặc thường phục, trên người đeo một chiếc túi màu xanh quân đội, còn xách theo một chai nước quân đội, trong khi Ninh Yên hai tay trống không, trông đặc biệt dễ chịu.
Nghiêm Lẫm đem bình nước đưa đến, Ninh Yên uống hớp trà bạc hà sảng khoái, khí nóng trong người lập tức tiêu tan.
Pha trà bằng lá bạc hà trồng tại nhà là cách giải nhiệt rất tốt.
Nghiêm Lẫm liếc nhìn xung quanh thì thấy có rất nhiều bạn trẻ đi thành cặp, bọn họ không nghiêm túc xem phim mà đang tựa vào nhau nói chuyện yêu đương.
Còn chưa nói, dù vợ chồng đi trên đường có thân mật quá mức cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ.
Rạp chiếu phim này đã trở thành một nơi tốt để nói chuyện yêu đương, ánh đèn tối tăm, không nhìn rõ mặt, người khác cũng không thể quan tâm đến.
Ninh Yên uống trà bạc hà, gặm hạt dưa, vui vẻ tựa lưng vào ghế, mặc dù những điều kiện này không bằng so với tương lai nhưng cũng tốt hơn ngày tận thế rất nhiều.
Một bàn tay to đưa ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cô sửng sốt quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Người đàn ông chăm chú nhìn, xem phim một cách nghiêm túc nhưng đôi tai đỏ đã bán đứng hắn.
Ninh Yên bật cười, đúng là một người đàn ông nhàm chán.
Cô dùng tay trái nắm lấy bàn tay to lớn của anh, nhìn bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ, trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ, mềm mại giống như khi còn nhỏ lén ăn trộm đồ ngọt, ngọt ngào dễ chịu.