[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 371

Chương 371 -
Chương 371 -

Ai, cô không khỏi lắc đầu thở dài.

Xảy ra chuyện như vậy, Ninh Yên cũng không còn tâm trạng đi dạo nữa, trên đường về, cô có hơi lo lắng hỏi: "Cha cô ta là cấp trên của anh, chuyện này có ảnh hưởng đến tương lai của anh không?

"Không có chuyện gì đâu." Nghiêm Lẫm sờ sờ đầu cô nói: "Cha cô ta là người công tư phân minh."

Ninh Yên lại không nghĩ thế, chỉ cần là người, sẽ có động cơ ích kỷ, sự ích kỷ của một người cha còn lớn chúng ta tưởng tượng.

“Cho dù công tư phân minh đến đâu, trái tim này vẫn sẽ không thể kiềm chế được mà giận chó đánh mèo.”

Lòng người vô cùng phức tạp và khó đoán.

Ánh mắt Nghiêm Lẫm lạnh đi mấy phần: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, anh cũng đâu có ăn chay."

Ninh Yên nhẹ nhàng thở dài một hơi, cái này cũng không có gì a.

Nghiêm Lẫm có chút đau lòng, cô chính là người vô tội nhất: "Hôm nay em biểu hiện rất tốt, em muốn khen thưởng cái gì nào?"

Ninh Yên tiến lên cứu người, nói thế nào cô cũng là ân nhân cứu mạng Hầu Lệ, Hầu gia không thể đổ lỗi lên đầu cô được.

Hắn không muốn nhắc tới nữa, thế nên Ninh Yên đổi chủ đề theo ý hắn: "Em muốn một cân kẹo sữa, hôm nay lỗ 20 đồng, đau lòng quá a."

"Anh sẽ bù cho em."

"Thôi bỏ đi, giữ lại mua đồ ăn ngon cho em.”

Mặc dù Ninh Yên không hỏi thăm nhiều, nhưng trong xưởng đường lại đầy rẫy quân tẩu, trong quân đội có tin tức mới mẻ gì đều sẽ nhanh chóng truyền đến lỗ tai của Ninh Yên.

Nghe nói, thiên kim Hầu gia đột nhiên lâm bệnh, được đưa đi bệnh viện để tịnh dưỡng.

Nghe nói, vợ chồng Hầu gia đã cãi nhau một trận lớn, bắt đầu chiến tranh lạnh, không rõ nguyên nhân.

Nghe nói có người tới Hầu gia cầu hôn, Hầu gia đồng ý, ngày cưới nhanh chóng được định ra.

"Chờ một chút, nhà trai này họ gì?"

Ninh Anh Liên là mật thám, trong nhà xưởng không có chuyện lớn nhỏ gì mà cô không biết.

"Chú rể tên là Kiều Trung Trực, tên này khá thú vị, Kiều gia cũng là một gia đình có uy tín danh dự, thế nên cuộc hôn nhân này cũng coi như là môn đăng hộ đối."

Ninh Yên:...

Thế giới này quá phức tạp, cô không hiểu.

“Thùng thùng.” Có tiếng đập cửa vang lên, bảo vệ ngoài cửa nói có người muốn gặp Ninh Yên.

Ninh Anh Liên dẫn người vào: "Xưởng trưởng Ninh, chị Phương đã về rồi."

Ninh Yên nhàn nhạt liếc nhìn một cái, nói: "Ngồi đi."

Ninh Anh Liên lập tức ý thức được bầu không khí không đúng, hai người này là bất hòa sao? Chuyện gì đã xảy ra thế?

Cô đưa lên một tách trà nóng rồi lặng lẽ rời khỏi văn phòng.

Chị Phương lúng túng ngồi trước mặt Ninh Yên, cả người cô gầy gò không còn vóc dáng nữa: "Em... em có biết chuyện Kiều Trung Trực kết hôn không?"

Lần trước sau khi Ninh Yên trở về liền gọi điện cho chị Phương, báo cho cô biết gương mặt thật của người đàn ông kia qua điện thoại.

Nhưng hiển nhiên chị Phương không thể chấp nhận, bình thường mỗi tuần cô đều sẽ gọi cho Ninh Yên một lần, nhưng lần này đã hơn một tháng cũng không gọi, rõ ràng là có khúc mắc.

Ninh Yên đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, loại chuyện này không xử lý tốt, có nói ra hay không nói, cũng sẽ rất tổn thương người.

Không thấy những người phối ngẫu đó thường là người cuối cùng biết sự thật sao? Ai cũng không nói a, nói sẽ bị ghét.

Nhưng miễn là cô không thẹn với lương tâm là được.

Tính cách của cô không phải là nhắm mắt làm ngơ và che giấu sự thật.

Cô lựa chọn báo cho đối phương biết, còn có tin hay không, có thể chấp nhận hay không, cô cũng không thể lo được nhiều như vậy.

“Không biết, em không có hứng thú với chuyện của hắn.”

Lòng chị Phương như bị ngâm trong nước đắng, đây là lần đầu tiên cô yêu một người đàn ông, cô dành cho anh tất cả tình cảm thiếu nữ của mình.

Cô đang vui vẻ chờ đợi đối phương cưới mình, nhưng cuối cùng lại bị một chậu nước lạnh dội xuống người.

“Anh ta sắp kết hôn, cưới con gái của sư trưởng.”

“Ồ.” Thái độ Ninh Yên lạnh lùng.

Chị Phương có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Ninh Yên đối với mình, trong lòng đau xót: “Chị có một chuyện muốn nhờ em.”

Ninh Yên cầm tách trà lên uống một ngụm: “Cái gì?”

“Chị muốn mời em tham gia hôn lễ của họ với chị." Sắc mặt chị Phương tái nhợt bất thường, hai mắt thâm quầng: "Một mình chị chịu không nổi."

Bình Luận (0)
Comment