[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 372

Chương 372 -
Chương 372 -

Ninh Yên không suy nghĩ mà từ chối ngay: "Không đi, em không muốn phí thời gian cho loại người này."

Có thời gian, còn không bằng đọc thêm một cuốn sách.

Chị Phương tỏ vẻ đáng thương: “Coi như chị xin em đấy, chị muốn tận mắt nhìn thấy anh ta kết hôn, như vậy chi mới có thể hoàn toàn từ bỏ.”

Nhưng Ninh Yên lại không có chút thông cảm nào với cô ấy: “Em rất bận và không có thời gian."

"Em vẫn còn giận chị à?" Trong khoảng thời gian này chị Phương phải chịu quá nhiều áp lực, tóc đã rụng rất nhiều: "Thực xin lỗi, chỉ là nhất thời chị không thể chấp nhận được thôi, anh ta rất tốt rất tốt với chị…”

Cho nên khi Ninh Yên nói rằng người đàn ông đó đang cặp kè trong công viên, còn coi mắt với cô gái khác, phản ứng đầu tiên của cô là không tin.

Đáng buồn thay, mặc dù về mặt tình cô không thể tin được, nhưng lý trí của cô lại tin tưởng vào nhân phẩm của Ninh Yên.

Chính vì như thế mà cô càng đau khổ hơn.

Ninh Yên sẽ không vô cớ mà vu khống một người xa lạ, không có lý do gì a.

Ninh Yên hỏi ngược lại: “Anh ta đã làm gì cho chị?”

“Hả?”

“Anh ta đã chi bao nhiêu tiền cho chị?” Ninh Yên không nghĩ tiền có thể đo lường được tất cả, nhưng một người đàn ông lại không sẵn lòng tiêu tiền vì mình, thì cái tình cảm này có mấy phần là thật?

Chị Phương tiếp nhận giáo dục truyền thống, không dễ dàng nhận đồ của đàn ông cho: "Chị không cần người khác tiêu tiền vì chị."

Ninh Yên còn tưởng rằng cô ấy là người bình tĩnh lý trí nhất, nhưng gặp phải cái gọi là tình yêu lại mê mang như vậy.

"Vậy anh ta có nấu bữa cơm nào cho chị không? Đừng nói với em là chị không cần."

Chị Phương do dự một chút: "Chị có thể làm được."

Ninh Yên trợn mắt: "Nói như vậy, người đàn ông đó ngoại trừ bỏ ra vài câu lời ngon tiếng ngọt, không có trả giá cái gì, mà vẫn khiến chị khăng khăng một lòng?"

"Chị..." Chị Phương không nói nên lời, lúc đầu cô không nghĩ mình có vấn đề gì, nhưng khi Ninh Yên nhìn cô với ánh mắt khinh thường như vậy, cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc.

Nể mặt tình bạn trước đây, Ninh Yên lại nói thêm một câu: “Làm người, cầm lên được thì buông xuống được, đã đánh bạc thì phải chịu thua, tham dự đám cưới kia cũng chẳng có ý nghĩa gì mà còn tốn chút tiền phong bì, không đáng chút nào." Giọng điệu của cô không còn lạnh như băng nữa, chị Phương thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Có phải chị kém cỏi lắm không? Em không thích chị nữa phải không?"

Ninh Yên nhướng mày: "Em thích hay không, có quan trọng sao?"

"Rất quan trọng, đối với chị mà nói, em là cố vấn, là bằng hữu, là chị em, đối với chị em rất đặc biệt, có ý nghĩa rất lớn." Chị Phương cũng không giỏi nói những lời nói như vậy, nhưng cô sợ sau này sẽ không có cơ hội.

“Chị không gọi điện… là vì cảm thấy mất mặt, không thể đối mặt với em.”

Lúc đó cô vừa tức giận vừa buồn bã.

Nhưng khi nghĩ đến người đàn ông đó lại quấy rối Ninh Yên trong công viên, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, cô đã ngã gục.

Ninh Yên kiên định nhìn cô ấy: "Ngày đó, em muốn thu hoạch lúa thực nghiệm, chị có thể lựa chọn đến hoặc là không đến."

Chị Phương sửng sốt.

Ninh Yên cầm bút máy trên bàn lên: “Em còn có việc nên không giữ chị ở đây.”

Cô ấy vừa rời đi, Ninh Anh Liên tò mò hỏi: “Em nói vậy là có ý gì?”

Ninh Yên không ngẩng đầu lên: “Cho chị ấy một cơ hội cuối cùng, xem chị ấy lựa chọn thế nào.”

Nếu cô ấy vẫn kiên trì muốn tham dự tiệc cưới mà không thể buông tay người đàn ông đó, vậy chỉ có thể càng lúc càng xa.

Nếu tam quan không hợp, thì không cần phải cố gắng hòa hợp.

Ninh Yên vốn tưởng rằng chuyện này đã xong, nhưng buổi tối lại nhận được điện thoại của Nghiêm Lẫm: "Cái gì? Anh nhận được thư mời à? Cô dâu chỉ đích danh anh đến dự hôn lễ?

"Đúng vậy, bệnh này phải trị cho tốt." Nghiêm Lẫm biết có rất nhiều tin tức nói rằng viện tịnh dưỡng kia thực chất là bệnh viện tâm thần, sau khi điều trị một thời gian, nghe nói tình hình đã được cải thiện tốt hơn.

Ninh Yên uể oải phàn nàn: “Vậy anh có đi không?”

Nghiêm Lẫm không chút do dự nói: “Không đi, ngày đó anh tới tìm em.”

Bình Luận (0)
Comment