Có kẻ ngốc mới đi đấy, nếu hôn lễ xảy ra chuyện náo loạn, cảnh tượng kia đẹp đến nổi không muốn nghĩ tới.
Hắn cũng không muốn ở lại đơn vị, không muốn nghe những lời bàn tán đó nên đoàn trưởng Lỗ chỉ đơn giản cho hắn nghỉ phép, cho hắn đi trốn để được bình yên.
Ninh Yên cười tủm tỉm nói: “Hôm đó em phải làm việc, không thể tiếp đãi anh được.”
“Anh giúp em làm việc, em nghỉ ngơi.”
“Phì, vậy đến đây đi.”
Cuối cùng ngày kia cũng đến, sáng sớm Ninh Yên đã dậy, trang bị đầy đủ, đầu đội mũ rơm, cả người che kín mít.
Nhà họ Ninh đều ăn mặc như thế này, động tác nhất trí xuất hiện trên cánh đồng lúa, thu hút vô số sự chú ý.
Cán bộ trong thôn đều đến, Ninh Xuân Hoa nhìn người nhà cháu trai, khóe miệng nhếch lên: "Không nóng à?"
Ninh Yên nghiêm túc nói bậy nói bạ: "Nóng, nhưng cháu lại sợ cháy nắng và bệnh ngoài da hơn."
Mọi người đều bán tín bán nghi, nhưng cô vui, không ai có thể kiểm soát được cô.
Ninh Anh Kiệt chọc chọc mũ rơm của Ninh Nhị: "Đàn ông con trai sợ nắng cái gì?"
Ninh Nhị tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái: "Đừng gây sự, em muốn làm giống như chị cả."
Không thể để cho chị cả trông kì lạ một mình, người một nhà có phúc cùng có họa cùng gánh.
Ninh Anh Kiệt:...
Mọi người đều đã tới gần đông đủ rồi, nhưng đều đang trông mong nhìn về một hướng.
Bí thư thôn khẽ cau mày: "Sao bí thư Tôn và những người khác vẫn chưa tới đây? Sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?"
Hôm nay là một ngày trọng đại, vụ thu hoạch lúa thí nghiệm trên ruộng quyết định sự sắp xếp của năm sau, mọi người đều muốn biết mẫu giống này mang lại bao nhiêu lợi ích.
Bí thư Tôn đã hứa rằng sẽ tận mắt chứng kiến tất cả những điều này, dù tốt hay xấu cũng phải tới nhìn.
Ninh Xuân Hoa rất khẩn trương, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì: "Đừng lo lắng, đợi một chút."
"Có người tới."
Mọi người nhìn kỹ hơn, là Nghiêm Lẫm, hắn chạy nhanh chóng qua, hô hấp vững vàng, mặt không đỏ tim không đập.
Hắn chào hỏi mọi người, Ninh Xuân Hoa nhìn thấy hắn mặc bộ quần áo cũ kỹ, chắp vá, không biết lấy ở đâu ra: “Cậu ăn mặc như thế này là tới giúp sao?”
"Đúng vậy, tôi và Tiểu Yên cùng một nhóm.” Thực ra Nghiêm Lẫm chưa bao giờ làm nhiều việc đồng áng nhưng hắn không hề lo lắng chút nào, hắn học đến đâu thì dùng đến đó.
"Dì, cháu không biết làm việc đồng áng, xin hãy dạy cháu."
Dương Liễu trìu mến nhìn hắn, mỉm cười gật đầu, thái độ này không tệ, cũng để ý tới Tiểu Yên.
Ninh Anh Liên cứ lơ đãng nhìn bên đường, chị Phương có đến không?
Này, thôi nào, đàn ông có ích gì, chỉ cản trở sự nghiệp của phụ nữ thôi.
Thà học hỏi kỹ năng và làm việc chăm chỉ còn hơn là yêu đương.
Kiến thức sẽ không bao giờ làm ta thất vọng và sự nghiệp của ta cũng vậy.
Thư kí Tôn mang theo một đám người xuất hiện, chỉ thấy một cánh đồng lúc chín vàng với những bông lúa nặng trĩu uốn cong, cảnh tượng một mùa bội thu.
Tâm trạng của mọi người lúc này cực kì vui sướng, thư kí Tôn ra lệnh bắt đầu công việc.
Những người lao động khỏe mạnh lao lên phía trước, nghiêng máy cắt lúa để thu hoạch thóc, khi máy đi qua nơi nào, một mảng lớn lúa ngã trên mặt đất.
Dù đã nhìn thấy vô số lần nhưng vẫn khiến mọi người nhìn không chớp mắt.
Dương Liễu cùng Trương Thục Phương dẫn theo đứa trẻ Ninh gia ở phía sau bó lúa vào bao, đây cũng là một công việc cần thể lực.
Chạy qua chạy lại mấy lần, mô hôi chảy đầm đìa, thở hồng hộc vì mệt.
Bên cạnh máy tuốt lúa, Ninh Yên cầm lấy một bó lúa nhỏ bỏ vào trong, lúa trượt xuống, đổ vào trong bao đã chuẩn bị sẵn.
Động tác tới lui như nước chảy mây trôi.
Nghiêm Lẫm nhìn thấy động tác thuần thục của cô, có chút kinh ngạc, trông cũng rất ra hình ra dáng.
Hắn cũng bắt chước theo cách làm của Ninh Yên, ở một bên giúp đỡ, rất nhanh chóng đã học được cách làm.
Ninh Xuân Hoa nhìn bọn họ phối hợp ăn ý, không khỏi vui vẻ, người thông minh học cái gì cũng nhanh, hai người này rất xứng đôi.
Không biết đã làm bao lâu, nhưng cổ họng Ninh Yên cực kì khô khốc, cô muốn uống nước.
Một tay duỗi tới: “Ninh Yên, cô nghỉ ngơi một lát đi, để tôi.”