Nghiêm Lẫm mua vé giường mềm nói mua là mua, tiền là do hắn trả, cô trả hắn cũng không chịu nhận tiền.
Tiếp viên ngơ ngác, chẳng lẽ là con rể tương lai trợ cấp cho sao?
“Đồng chí Dương Liễu, bà…”
Ninh Tứ vội vàng ngắt lời: “Chị tiếp viên, mẹ tôi ốm yếu, thường xuyên phải nằm viện, mỗi tháng phải mua rất nhiều thuốc. Cha tôi làm việc ở nơi xa, lương rất ít, chỉ bằng đủ để nuôi sống bản thân.”
“Cả nhà đều trông cậy vào chị cả của tôi để nuôi chúng tôi, chị ấy thậm chí còn không đọc sách và đi chuyển gạch. Rõ ràng là giáo viên khen chị ấy cực kỳ thông minh và chị ấy đã được định sẵn là một nhà khoa học.”
Khi tiếp viên nghe thấy điều này, lúc này mới từ bỏ ý định và nói: “Thật không dễ dàng gì, ai.”
Ninh Yên khóe môi nhếch lên, nhìn Ninh Tứ một cách tán thưởng, Ninh Tứ không khỏi ngậm miệng lại, được khen ngợi, tiếp tục cố gắng.
Hắn phấn đấu trở thành em trai yêu thích của chị cả.
Dương Liễu:...
Tiểu Tứ miệng toàn nói phét, lời nói dối há mồm là có thể nói, rõ ràng hắn từng là một đứa trẻ lương thiện.
Bà buồn bã không thể giải thích được, cảm thấy cô đơn chưa từng có.
Sau khi xuống tàu, Ninh Yên nhìn thấy người cầm biển đón tàu liền nhanh chóng xách đồ của mình đi tới.
“Tôi là Ninh Yên.”
"Đồng chí Ninh Yên, cuối cùng thì đồng chí cũng đã đến. Tôi là đồng đội của Nghiêm Lẫm. Tôi họ Tống. Đồng chí Nghiêm Lẫm yêu cầu cô gọi điện cho anh ấy để báo bình an."
Ninh Yên mượn điện thoại công cộng bấm số, đối phương lập tức bắt máy: “Ninh Yên?”
Giọng nói quen thuộc lọt vào tai cô, Ninh Yên cảm thấy ấm áp trong lòng: “Là em, em tới nơi rồi.:"
“Anh đã nhờ đồng đội của mình, nếu có chuyện gì xảy ra có thể tìm anh ấy. Chuyến đi có suôn sẻ không?”
“Rất tốt.” Ninh Yên cùng hắn nói chuyện vài câu rồi cúp điện thoại.
Đồng đội của Nghiêm Lẫm trực tiếp chở họ đến trang trại Hồng Quang, lái xe một lúc lâu, cuối cùng họ cũng đến nơi.
“Chính là nơi này sao?” Dương Liễu nhìn cánh cửa màu đen, tim đập loạn xạ, trong lòng hưng phấn cực độ.
Cuối cùng cũng có thể gặp lại lão Ninh!
…
Nông trường Hồng Quang, văn phòng của tràng trưởng.
Ninh Hãn Hải gõ cửa, sau khi được sự cho phép thì đẩy cửa bước vào, “Tràng trưởng, ngài tìm tôi sao?”
Từ lúc tràng trưởng Lục có được trợ thủ này, ông đã yên tâm hơn rất nhiều.
Ông chỉ cần sắp xếp công việc mỗi ngày cho cấp dưới, gặp phải vấn đề khó khăn gì thì đến tìm Ninh Hãn Hải.
Ninh Hãn Hải giống như bách khoa toàn thư vậy, cái gì cũng biết, năng lực làm việc vô cùng mạnh mẽ, xử lý công việc rất đáng tin, không cần ông phải bận tâm quá nhiều.
Có một cấp dưới như vậy, ông hoàn toàn yên tâm.
“Chuyện anh đang giải quyết cứ tạm thời để đó đã, giao cho cấp dưới làm, tôi cho phép anh được nghỉ hai ngày.”
Ninh Hãn Hải có chút kinh ngạc, người như bọn họ vốn dĩ không có phép năm, cũng không có lương.
“Ngài muốn tôi đi làm chuyện gì sao?”
Thái độ của tràng trưởng Lục đối với ông rất tốt, “Vợ con của anh đều đến cả rồi, dành thời gian ở bên họ đi.”
Ánh mắt của Ninh Hãn Hải sáng lên, tâm trạng vui vẻ đến mức muốn phát điên, Tiểu Yên lại đến rồi.
Đứa trẻ này làm gì cũng không chịu báo trước một tiếng, chạy đến nơi xa xôi này vất vả cỡ nào.
Tràng trưởng Lục thấy ông phi một mạch chạy thật nhanh ra ngoài, cũng không nhịn được mà bật cười.
Người điềm tĩnh đến mấy cũng sẽ có lúc mất kiểm soát.
Dương Liễu trông mòn con mắt, chờ rồi lại chờ, rốt cuộc cũng chờ được người mình thương nhớ ngày đêm, “Lão Ninh.”
Ninh Hãn Hải nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khóe mắt không khỏi đỏ lên, “A Liễu à, bà vẫn khỏe chứ?”
Vợ chồng hai người đã nhiều năm không gặp, tâm trạng vô cùng kích động, nước mắt tuôn trào nhìn nhau, một tiếng gọi cũng ẩn chứa bao nhiêu là kỷ niệm.
Nhưng mà, cũng có phần kìm nén, không có cái ôm trong trí tưởng tượng của Ninh Yên.
Cũng phải, thời đại dân chí bảo thủ này, tình yêu cũng trở nên vô cùng thẹn thùng, ôm ấp là chuyện không thể có.
Ninh Yên kéo theo Ninh Tứ bước lên, “Cha ơi.”
Ninh Hãn Hải nhìn thấy con gái thì vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn cố tỏ ra nét mặt nghiêm nghị, “Tiểu Yên, đứa nhỏ như con tại sao lại chạy đến đây rồi? Cha ở đây rất tốt, có chuyện gì mà con không thể yên tâm được nữa chứ?”