Đi đi về về, tận mấy nghìn cây số, vất vả biết bao nhiêu.
Thật ra ông không hề nghiêm túc một chút nào, sự vui mừng trong ánh mắt đã bán đứng ông rồi, Ninh Yên mỉm cười đầy ngọt ngào, “Tại con nhớ cha quá mà.”
Sự nũng nịu của con gái đã khiến cho Ninh Hãn Hải mềm lòng đến mức hồ đồ, không nhịn được mà xoa đầu cô, “Con gái ngoan, cha cũng nhớ con lắm.”
Đây chính là đứa con khiến ông tự hào nhất, cũng là đứa con thiệt thòi nhất của ông.
Ngoại trừ Nghiêm Lẫm ra, chưa từng có ai dám sờ vào đầu của Ninh Yên, nhưng động tác này của Ninh Hãn Hải đã khiến cô cảm nhận được tình yêu thương của một người cha, tim cô như có chút dao động.
Đây chính là thứ mà cô đã thiếu vắng bấy lâu nay.
Đột nhiên, có một bàn tay vươn ra kéo tay áo cô, cô nhìn sang, chính là Ninh Tứ, cậu bé nhìn cô một cách đáng thương, như đang thầm cầu cứu.
Ninh Yên mím môi, cũng biết ngại ngùng nữa à? Bình thường không phải rất gan dạ sao? “Tiểu Tứ, ngày nào em cũng lẩm nhẩm gọi cha trong miệng, ngày nào cũng nhớ cha, sao bây giờ gặp cha lại không nói lời nào thế?”
Ninh Hãn Hải lúc này mới chú ý đến cậu con trai nhỏ, trẻ con mỗi năm một khác, mấy năm không gặp cậu bé đã lớn hơn rất nhiều, suýt chút nữa thì ông không nhận ra.
“Tiểu Tứ, không nhận cha nữa à?”
Nghe thấy âm thanh đầy tình yêu thương của cha, Ninh Tứ kích động lao đến, “Cha, con nhớ cha, nhớ cha nhiều lắm, nằm mơ cũng nhớ nữa.”
Đến giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, nỗi nhớ mong bấy lâu tuôn trào ra như thác đổ.
Ninh Hãn Hải đau lòng xoa đầu con trai nhỏ, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, ông không phải là một người cha tốt.
“Là cha có lỗi với các con.”
Cả nhà đoàn tụ với nhau có rất nhiều chuyện không thể nói hết, không ngờ kể lại cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua.
Ông vô sớm đã biết được từ những bức thư, nhưng vẫn nghe rất say sưa.
Ninh Hãn Hải đưa vợ và con trai về ký túc xá của mình, ký túc xá cho bốn người đã chật kín chỗ, hai người khác là bạn đồng hành của ông ngày trước, lúc ông cần người chở giúp thì gọi họ đến, một là có thể nhân cơ hội tụ họp với nhau, hai là họ đều là những người có bản lĩnh, lại vô cùng thân thuộc với nhau, dễ dàng phối hợp.
Ninh Tứ bám sát theo Ninh Hãn Hải, ông đi đến đâu cậu theo đến đó, tình yêu và sự quyến luyến dành cho cha đều đã thể hiện hết lên mặt, Ninh Hãn Hải nhìn thấy cũng không hề dễ chịu.
Dương Liễu nhìn thấy ký túc xá được dọn dẹp sạch sẽ, hoàn cảnh cũng rất tốt, chăn gối trên giường chỉnh tề đầy đủ, nên cũng rất an tâm.
Bà bắt đầu thu dọn hành lý đã mang theo, lấy ra một cái bếp lò nhỏ, “Có thứ này buổi tối nấu mì ăn cũng rất tiện, còn có một cái nồi nhỏ kèm theo này.”
Ninh Hãn Hải bây giờ ăn cơm ở nhà ăn cũng khá no, nhưng nói ngon thì thật sự không ngon, nên buổi tối thường hay bị đói.
Trước đây còn có thể lén nấu ít đồ ăn, bây giờ bếp đã đưa cho đồng đội rồi, ông cũng không tiện nấu nữa, chỉ đành ăn ít lương khô lót dạ.
Cũng may là mỗi tháng Ninh Yên đều gửi một thùng lương khô lên cho ông, một lon sữa bò, một gói kẹo, nên ông mới không bị đói.
Dương Liễu còn chuẩn bị quần áo cho ông, Ninh Hãn Hải có đầy đủ cơm ăn áo mặt, tâm trạng cũng tốt, nên khía sắc cũng tốt hơn rất nhiều.
“Trên đường đi đến đây có thuận lợi không? Có gặp phải chuyện gì không?”
Lời vừa nói ra, bầu không khí liền thay đổi, Ninh Hãn Hải rất nhạy bén, liền trực tiếp hỏi, “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Ninh Tứ liếc nhìn về phía Dương Liễu, lại nhìn về phía Ninh Yên, mím chặt môi, cuối thấp đầu như ốc sên chui vào vỏ.
Dương Liễu rụt rè bất an, mím chặt môi lại.
Ninh Hãn Hải nhìn người này rồi lại nhìn người khác, chỉ có Ninh Yên là bình thản nhất, cắn một miếng bánh quy trên tay, xem như không hề nghe thấy.
Ông quyết định ra tay với đứa con trai nhỏ tuổi nhất, “Tiểu Tứ, có thể nói cho cha nghe không?”
Tiểu Tứ bị chỉ điểm, dồn ép đến đường cùng, chỉ đành kể ra những chuyện đã xảy ra trên xe lửa.