Cô nhẹ nhàng lắc đầu, mỗi người đều có cách sống của riêng mình.
Ngược lại, cô lại không phải là người hiền lương thục đức như vậy, luôn cam tâm tình nguyện bỏ qua lợi ích của bản thân mà hoàn thành tâm nguyện cho người khác.
Tất nhiên, nếu là việc phải hy sinh đến lợi ích của bản thân, cô cũng sẽ không đụng đến.
Nếu như còn phải kéo người khác cùng mình chịu cảnh hy sinh, vậy thì thật không phải lẽ rồi.
Ninh Tứ Đang ở bên cạnh tìm ra được một cái đùi gà nhỏ, liền mau chóng gắp cho Ninh Yên, “Chị cả, cho chị.”
Những món mà chị cả thích ăn, cậu đều nhớ rất rõ.
Ninh Yên bất giác cảm thấy rất vui, “Cảm ơn Tiểu Tứ, lát nữa chị sẽ cho em thêm một túi kẹo nhé.”
Quyền quản lý thức ăn đều nằm trong tay Ninh Yên, cả nhà đều nghe lời của cô.
Ninh Hãn Hải ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai chị em họ thân thiết yêu thương nhau như vậy, nhịn không được mà mỉm cười.
Tình cảm giữa bọn trẻ thật tốt.
Ông nhìn về phía Dương Liễu, bà không biết gì vô thức ăn một miếng cơm to, dáng vẻ vô cùng trân trọng và thoả mãn.
Tâm trạng của ông có chút phức tạp, dường như tình cảm mẹ con giữa hai người họ rất bình thường, trông hơi xa cách, ông đã nhìn ra được điều đó, nhưng hình như Dương Liễu vẫn chưa tìm ra được mẫu chốt của vấn đề nằm ở đâu.
“Lão Ninh à, ông nhìn tôi làm gì? Mau ăn cơm đi.” Mặt của Dương Liễu ửng đỏ, không biết đã nghĩ đến đâu rồi.
Ninh Hãn Hải….
Ăn cơm xong, Ninh Yên đề nghị đến chào hỏi tràng trưởng Lục, đến cũng đã đến rồi, sao lại có thể không đến chào hỏi người ta?
Ninh Hãn Hải cũng đồng ý với chuyện này, chọn ra một vài món quà, đưa theo người nhà đến thăm hỏi.
Vợ chồng tràng trưởng Lục thấy họ đến trước cửa, thái độ vô cùng nhiệt tình, giới thiệu chào hỏi lẫn nhau.
Vợ của tràng trưởng Lục rót trà, dùng loại kẹo điểm tâm ngon nhất để tiếp khách, người nhà của Ninh gia đều có chút câu nệ, không mấy thoải mái.
Dù gì đây cũng là lãnh đạo của Ninh Hãn Hải, đứng đầu một nông trường, quyết định vận mệnh của Ninh Hãn Hải.
Nếu như lỡ nói sai lời, đắc tội với người ta thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Vợ tràng trưởng Lục nắm chặt lấy tay của Ninh Yên không chịu buông ra, “Chào mừng cháu, đồng chí Ninh Yên, lần này đồng chí Nghiêm Lẫm không đến cùng cháu sao?”
Ninh Yên cười híp mắt đáp, “Anh ấy gần đây rất bận, cháu trong khoảng thời gian này thì lại khá rảnh, nên đưa mẹ và em trai đến đây một chuyến, à, cháu có mang theo ít đồ.”
Cô tặng quà cho họ, hai túi đường trắng, hai túi kẹo Cao Lương, hai bình rượu Cao Lương, còn có một ít hoa giống hoa oải hương nữa.
Vợ tràng trưởng Lục nhìn thấy thì mắt sáng bừng lên, hoa đẹp quá đi mất.
Tràng trưởng Lục cau mày, “Đến thì cứ đến thôi, mang quà làm gì chứ? Mau cầm về đi, chúng ta vốn đâu phải người ngoài.
Tuy rằng ông rất nghiêm túc, nhưng Ninh Yên lại không hề sợ ông, “Đây là đường trắng do xưởng của cháu tự sản xuất, rượu và kẹo Cao Lương là do nhà cháu tự ủ, cũng chẳng đáng mấy đồng đâu ạ.”
Cô đã tận dụng cây Cao Lương đến mức tối đa, bã thì làm đường, chất thải dùng làm giấy vệ sinh, còn trái thì để ủ rượu.
Tràng trưởng Lục ngắm nghía thật kỹ bao đường trắng, mịn như tuyết trắng, chất lượng rất cao. “Đây là xưởng làm đường của vị quân tẩu đó sao?”
Ninh Yên chỉ nói vài câu về tình hình hiện tại, tuy rằng cũng chỉ là đối đáp xã giao, nhưng cũng đã đủ để nhìn thấy được sự trưởng thành của cô trên con đường mà bản thân cô đã đi.
Mỗi bức thư của cô tràng trưởng Lục đều đã đọc được, ông đối với cô lại thêm phần thán phục, cô gái này thật sự không đơn giản.
“Phải ạ, hiệu suất và lợi nhuận cũng rất ổn, cũng xem như là vì địa phương và bộ đội nơi đây mà góp thêm một phần công sức.”
Tràng trưởng Lục cũng có xuất thân là quân nhân, vợ của ông cũng hiểu được những khó khăn của gia đình quân nhân phải chịu, đây cũng là nguyên nhân mà họ vô cùng tán dương Ninh Yên.
Cô đã làm ra một chuyện vô cùng tốt.
“Cháu một thân một mình, tuổi còn nhỏ mà đã là chủ xưởng của một xưởng sản xuất đường, vất vả lắm không cháu?”