Ninh Yên cười híp mắt đáp, “Cũng ổn, cháu còn đang muốn mở rộng thêm quy mô sản xuất, tạo ra thêm nhiều đơn vị công tác, sau đó thu nhận những thương binh vào đó, sẽ luôn có công việc phù hợp để sắp xếp cho họ.”
Tràng trưởng Lục nghe vậy thì cảm thấy rất vui, “Đồng chí Ninh Yên à, cháu làm tốt lắm, ta thay mặt những người thương binh đó cảm ơn cháu.”
“Tràng trưởng quá lời rồi ạ.” Ninh Yên chỉ cần muốn, thì sẽ có thể thiết lập quan hệ với bất kì ai.
Nhìn thấy con gái và tràng trưởng Lục nói chuyện ăn ý như vậy, Ninh Hãn Hải vô cùng tự hào, Dương Liễu thì lại vô cùng sững sờ.
Tâm thế vô cùng ổn định, không kiêu ngạo không nịnh nọt, điềm tĩnh thản nhiên, rốt cuộc là sao có thể làm được chuyện đó?
Tràng trưởng Lục cho nghỉ hai ngày, còn cho người đến đưa bọn họ đến nhà khách gần đây.
Người Ninh gia thuê ba phòng, một phòng cho vợ chồng Ninh Hãn Hải, một phòng cho Ninh Yên và Ninh Tứ, nhà khách có nhà tắm, người ở đây có thể sử dụng miễn phí nhưng người ở bên ngoài muốn vào thì phải mất tiền vé.
Trời đã muộn, bên ngoài nhà tắm không có ai trông coi.
Ninh Yên cho Ninh Tứ canh cửa ra vào, cô đi vào tắm nước nóng rồi thay một bộ đồ ngủ bằng bông, ôm bộ quần áo bẩn đã thay, đầu tóc rối bù đi ra khỏi nhà tắm.
Cô cười híp mắt nói: “Tiểu Tứ, đến lượt em tắm rồi, vào đi.”
Tuy đi xe giường nằm nhưng vẫn rất mệt mỏi, cô cần nghỉ ngơi.
Ninh Tứ thấy sắc mặt mệt mỏi của cô, không khỏi nói: “Chị, chị về phòng nghỉ ngơi trước đi, em đi một mình cũng được.”
Cậu bé là con trai nên không sợ người khác xông vào nhà tắm.
“Không sao, chị còn phải lau khô tóc nữa.” Ninh Yên phất tay ý bảo cậu bé tắm nhanh một chút.
Cô từ từ lấy khăn khô lau khô tóc rồi cầm lược chải lại, mái tóc đen nhánh vô cùng mượt mà.
Lần trước cô cũng ở nhà khách này, rất quen thuộc với hoàn cảnh ở đây, cô đang tính ngày mai sẽ ăn cái gì.
“Đồng chí Ninh, sao còn chưa ngủ?”
Ninh Yên quay đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Lý - nhân viên phục vụ của nhà khách, Tiểu Lý đang ăn kẹo sữa mà Ninh Yên đưa cho, hắn rất quan tâm cô.
“Tôi đang đợi em trai tôi, đúng rồi, chị Lý, buổi sáng ngày mai nhà ăn có những món gì?”
"Có lẽ là bánh bao Hoa Quyển và cháo kê.” Đồ ăn trong nhà ăn vẫn giống như vậy, nhiều năm không thay đổi nhưng đối với người bình thường mà nói đây là món ngon khó gặp.
Ninh Yên muốn bồi bổ thể chất cho Ninh Hãn Hải, Ninh Hãn Hải hiếm khi ăn thịt rau tươi, như vậy làm sao được?
Nói là một món chay, một bát canh và một món chính, quả thật chỉ có một bữa cơm một ngày, còn lại đương nhiên là các loại ngũ cốc thô.
Không có chất béo, cho dù có ăn món chính nhiều hơn nữa cũng ăn không đủ no.
“Có thể thiên vị một chút được không? Tôi sẽ trả tiền và đưa phiếu vé lương thực, đắt hơn một chút cũng không sao.”
Tiểu Lý biết cô ra tay rất hào phóng, cũng biết chuyện nên cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi thay cô nói với đầu bếp thử.”
“Cảm ơn chị Lý, thật sự chị đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Cha em quanh năm suốt tháng không ăn thịt ăn rau, người như vậy thì làm sao chịu đựng được? Em chỉ muốn ông ấy ăn thêm chút thịt chút rau mà thôi, chị Lý, chị là người tốt, chị chính là người đẹp tâm thiện.”
Nhân viên phục vụ nghe những lời nịnh nọt thì rất vui vẻ, ai mà không thích nghe lời tốt đẹp chứ?
"Đầu bếp là cậu của tôi, chuyện này cứ để tôi lo.”
Ninh Yên biết những người này đều có quan hệ với nhau, đừng nhìn cô ấy chỉ là một nhân viên phục vụ, nhà khách là đơn vị nhà nước, người bình thường không thể vào được.
Cô nói rất nhiều lời hay nịnh nọt khiến nhân viên phục vụ rất vui mừng, cô ấy hứa sẽ cho cô một con gà và một nồi canh gà hầm.
Cách đó không xa, Ninh Hãn Hải và Dương Liễu nghe thấy rõ ràng, tâm trạng rất phức tạp.
Ninh Hãn Hải định tìm hai đứa nhỏ nói chuyện, lúc này ông im lặng rời đi.
Dương Liễu do dự một chút rồi đi theo.
Đi vào phòng, Ninh Hãn Hải ngồi lên giường thở dài, vẻ mặt phiền muộn.
Dưỡng Liễu lo lắng nhìn ông: “Lão Ninh, ông sao vậy?”