[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 394

Chương 394 -
Chương 394 -

Sức chiến đấu của cô quá mạnh, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

A Huệ tức giận đến nổ tung, sắc mặt đỏ bừng, môi run rẩy, nửa ngày cũng không nói nên lời.

Hầu Thần nhìn Ninh Yên như nhìn quái vật, cô rất giỏi nói, cái miệng nhỏ nhắn blah blah, từng câu từng chữ đều như có độc, hung tàn vô cùng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi một câu nói của cô đều không thể phản bác.

Ninh Tứ vỗ tay thật mạnh, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, "Chị cả, chị nói rất hay.”

Ninh Yên vỗ vỗ bả vai cậu bé, nghiêm túc dạy bảo: "Nhớ kỹ, chúng ta không gây chuyện, nhưng không bao giờ sợ phiền phức, ai dám lấn lên đầu, liền đánh người đó khóc gọi ba ba.”

“Hiểu rồi ạ." Ninh Tứ bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, “Nhưng tại sao không phải là gọi mẹ?”

Ninh Yên im lặng, đây là trọng điểm sao? “Vậy đổi một chút, đánh cho người đó khóc lóc gọi mẹ.”

Cái này được. "Ninh Tứ vô cùng cổ vũ.

Hai chị em một hỏi một đáp vô cùng náo nhiệt, A Huệ tức giận đến miệng đều lệch, tâm tư muốn mắng chửi lời thô tục cũng có, hai chị em nhà này đều có bệnh, còn là bệnh nặng.

Cô nhảy dựng lên, há miệng muốn nói gì đó, một nhân viên phục vụ đi qua, Ninh Yên tinh mắt vội vàng gọi cô ấy lại, "Đồng chí, trên xe lửa có đồ ăn không?"

Nhân viên phục vụ tươi cười nói, "Có bánh mì đen và cơm hộp.”

Ninh Yên cũng không muốn ăn bánh bao hấp, bữa nào cũng ăn nên không chịu nổi nữa. "Tôi muốn hai cái bánh mì, hai hộp cơm hộp, a, là cơm gì?"

“Có cơm thịt nướng rau mơ khô, cơm thịt bò khoai tây.”

Ninh Yên móc ra một đồng đưa qua, "Mỗi món một phần, cảm ơn.”

Ninh Tứ kéo kéo ống tay áo của cô, liếm liếm môi: "Chị cả, đừng mua, bánh bao hấp của chúng ta còn chưa ăn hết đâu.”

Đều là bánh bao hấp được làm từ bột mì trắng mịn, Dương Liễu khổ sở vất vả làm cả đêm, cũng không ngủ được.

Ninh Yên sờ sờ đầu cậu bé, “Chị muốn ăn cơm.”

Ninh Tứ rất cam lòng cho chị cả tiêu tiền, con gái hẳn là đều muốn ăn ngon một chút.

“Vậy mua một phần, chị ăn một mình đi, em ăn bánh bao là được.”

Trước kia ngay cả bánh bao cũng không được ăn, mỗi bữa ăn khoai lang lương khô cậu vẫn còn nhớ rõ, lãng phí lương thực là tuyệt đối không được.

A Huệ học bộ dáng của Ninh Yên, cười lạnh một tiếng, "Ha ha, phùng má giả làm người mập mạp, rõ ràng là không có tiền còn muốn khoe khoang, lòng hư vinh mạnh như vậy, thật làm cho người ta không chịu nổi.”

Tiền Ninh Yên có được từ việc cướp đồng hồ vào lần trước vẫn chưa được tiêu hết, cộng thêm tiền lương tiền thưởng, tiết kiệm được không ít tiền.

Cô có nhiều tiền hơn người bình thường.

Nhưng cô khiêm tốn, ngoại trừ đóng cửa ăn uống, bình thường quần áo cách ăn mặc đều nhìn về phía nữ công nhân viên chức trong thành phố, không có quá nổi bật.

Thẩm mỹ của các cô gái trong thôn cô thật sự không dám gật bừa.

Đương nhiên, cô lớn lên đẹp mắt, mặc cái gì cũng đẹp mắt, các cô nương trong thôn đều học cách ăn mặc của cô.

Cứ như vậy, liền không lộ ra cô đặc biệt, rất tốt.

“Bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, thật sự chịu không nổi thì tự móc mắt đi, cái này gọi là nhắm mắt làm ngơ.”

A Huệ:...

Cô còn muốn nói chuyện, bị Hầu Thần đè lại, Hầu Thần đã phát hiện ra Ninh Yên là người không dễ chọc, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của cô.

Ninh Yên mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, cầm lấy hộp cơm nóng hổi, hỏi, "Tiểu Tứ, em muốn ăn khẩu vị nào?"

“Đều có thể. "Ninh Tứ nuốt một ngụm nước miếng, tầm mắt đều dính vào hộp cơm.

Ninh Yên cầm đũa chọn thức ăn, chia thức ăn ra thành mỗi hộp một nửa phần, "Nếm thử đi.”

“Thịt bò hầm mềm tan, khoai tây rất ngon miệng, rau mơ khô thịt nướng cũng không tệ, béo mà không ngấy.”

Ninh Tứ ăn mặt mày hớn hở, "Đây là lần đầu tiên em được ăn thịt bò, ăn ngon thật.”

Thịt heo cũng không ăn được, lại càng không cần nhắc tới thịt bò.

Ninh Yên có chút thương tiếc đưa thịt bò cho cậu bé, "Vậy ăn nhiều một chút.”

Ninh Tứ dùng cánh tay ngăn cản, "Chị cả, chị tự ăn đi, em đủ rồi.”

Chờ đến khi cậu bé có tiền, liền mua cho chị cả thật nhiều thật nhiều đồ ăn, để cho cô ăn đủ.

Bình Luận (0)
Comment