Trong xe toàn là mùi thức ăn, A Huệ nhìn đi nhìn lại, con ngươi loạn chuyển, bỗng nhiên nói ra, "Anh Thần, chờ xuống xe lửa theo em đi cửa hàng Hoa kiều, em muốn mua năm cân thịt bò, cha mẹ anh thích cái gì? Lần đầu tiên tới thăm hỏi cũng không thể thất lễ.”
Khóe miệng Hầu Thần khóe miệng, nói thịt bò gì chứ, "Không cần không cần, trong nhà anh đều có.”
Ninh Yên làm như không nghe thấy, ăn uống ngon lành, cơm nóng đồ ăn nóng ăn vẫn ngon.
Nếu có một bát canh nóng thì lại càng tốt.
A Huệ thấy cô không có phản ứng, rất thất vọng, "Có vài người ngay cả thịt bò cũng chưa từng ăn, thật buồn cười mà.”
Hầu Thần cảm thấy rất bất đắc dĩ, không thể cứ như vậy mà lật thiên sao? Tâm nhãn này cũng quá nhỏ.
Nhưng hắn không thể nói gì, "Em có mệt không, muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát không?"
A Huệ từ chối, tỏ vẻ không mệt, miệng nói không ngừng, "Em nhìn thấy một cái Rolex ở cửa hàng Hoa kiều, rất đẹp, lúc ấy em liền muốn mua lại để tặng anh. Đáng tiếc, đã có người đặt trước, không biết cửa hàng Hoa kiều bên này có hay không."
Hầu Thần nâng đồng hồ trên cổ tay lên, "Cảm ơn, anh không cần đâu.”
A Huệ liếc nhìn Ninh Yên, "Có vài người, phỏng chừng ngay cả Rolex là cái gì cũng không biết, ôi, kiến thức nông cạn.”
Cô không có chỉ tên nói họ, lại lấy Hầu Thần làm công cụ hình người, Hầu Thần còn có thể nói cái gì?
Rolex? Ninh Yên nhớ tới chiếc đồng hồ lẳng lặng nằm trong không gian, những chiếc đồng hồ khác đều rơi ra, duy chỉ có chiếc đồng hồ Rolex quá đắt, lại là chiếc đồng hồ nhập khẩu rất nhạy cảm, cô vẫn không xử lý.
Trong lòng cô dâng lên một ý niệm: “Tôi biết.”
A Huệ khinh thường đến cực điểm, "Cái gì? Cô đùa cái gì vậy? Ha ha ha, biết Rolex là cái gì không?”
Ninh Yên vừa nhai kỹ nuốt chậm, vừa thản nhiên nói, "Rolex là một thương hiệu đồng hồ của Thụy Sĩ, sau 1905, người sáng lập Hans Wilsdof và Alfred Davis hợp tác kinh doanh ở Luân Đôn, năm 1908 chính thức thành lập thương hiệu này ở Thụy Sĩ, trụ sở chính ở Geneva, nhãn hiệu có hình dạng vương miện, ngụ ý là phong thái vương giả trong ngành, phẩm chất trác tuyệt hoàn mỹ khiến nó trở thành thứ tốt trong lòng vô số doanh nhân.”
A Huệ trợn mắt há hốc mồm, cô không phải đồ nhà quê sao? Tại sao lại biết những thứ này?
Chính cô cũng không biết người sáng lập là ai, hơn nữa, ai sẽ quan tâm những thứ này?
Hầu Thần nhịn không được liếc nhìn Ninh Yên một cái, cô rốt cuộc là ai?
Ninh Yên để lộ ra nụ cười ngọt ngào nhất, "Tôi không chỉ biết, còn có một chiếc Rolex, vị A Huệ tiểu thư này, cô có không? Ha ha, cô không có.”
Cô lớn tiếng cười nhạo, "Cô thật nghèo nha.”
Ninh Tứ yên lặng nhìn chị của mình một cái, lui qua một bên, chị cả muốn lừa người, sợ hãi.
A Huệ vừa xấu hổ vừa tức giận, cô thế mà lại bị một đồ nhà quê nói là không sánh bằng? Đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
“Tôi không tin, cô lấy ra cho mọi người xem một chút.”
Ninh Yên không cần nghĩ ngợi đã từ chối, "Không được, đồ quý giá như vậy vạn nhất bị cướp, ai chịu trách nhiệm?”
A Huệ nhìn cổ tay Ninh Yên một chút, đã có một cái đồng hồ hoa mai rồi, hừ, lừa quỷ sao, làm gì có người nào đeo hai cái đồng hồ?”
“Tôi phụ trách.”
“Thôi đi, tôi còn lo bị cô cướp. " Ninh Yên bày ra vẻ mặt sợ hãi," Dù sao thân phận cô cao quý, động một chút là mua năm cân thịt bò.”
“Phụt." Ninh Tứ không nhịn được, cười phun ra, chị cậu đỉnh thật đấy.
A Huệ tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng, đáng giận, "Tôi thấy cô là kẻ lừa đảo.”
Ninh Yên nhét miếng cơm cuối cùng vào trong miệng, "Cô vui là được rồi, chị gái năm cân thịt bò.”
“Phụt." Lại là một tiếng cười.
A Huệ tức điên lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn Ninh Tứ, "Không được cười, có cái gì buồn cười?"
Ninh Tứ ôm mặt cười, căn bản không cười ra tiếng, ủy khuất chỉ chỉ Hầu Thần, "Không phải tôi, là hắn."
A Huệ mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn thấy Hầu Thần vẫn chưa kịp thu hồi nụ cười lại, ủy khuất sắp khóc, "Anh Thần, anh giúp đỡ bọn họ khi dễ em sao?"
Hầu Thần liều mạng lắc đầu, tùy tiện tìm một cái lý do, "Không có không có, anh đang có ý định mua chút chocolate về nhà, mẹ anh nhất định sẽ rất cao hứng, nghĩ đến đây liền nhịn không được muốn cười."