[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 399

Chương 399 -
Chương 399 -

Đây coi như là hành động rất lớn mật, khiến các hành khách nhao nhao nhìn qua.

Ninh Tứ đuổi theo đi tới, ho khan hai tiếng, "Tự trọng một chút, mau buông ra, ở bên ngoài mà lôi lôi kéo kéo thì còn ra thể thống gì? Thanh danh đàn ông không đáng giá, nhưng thanh danh tốt của chị gái tôi lại không thể bị hủy hoại.”

Nghiêm Lẫm:...Thanh danh của hắn sao lại không đáng giá? Người em vợ này không được.

Ninh Yên đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, "Anh cũng không phải tới đón em.”

Nghiêm Lẫm nhịn không được nở nụ cười, "Ha ha ha, ghen tị? Anh tới đón em, bộ đội Tiểu Kim bọn anh vừa vặn cũng tới đón người, liền cùng nhau ngồi xe tới, cậu ấy vừa đi vệ sinh, anh giúp cậu ấy giơ bảng.”

Tiểu Kim là hậu cần, dùng xe thuận tiện, có hoạt động đón người gì cũng là cậu ta phụ trách.

Ninh Yên có chút tò mò, "Đây là đón ai?”

Nghiêm Lẫm thu hồi khuôn mặt tươi cười, thần sắc ngưng trọng, "Là vợ con Phương Nhất Quân.”

Phương Nhất Quân? Ninh Yên loáng thoáng cảm thấy cái tên này đã từng nghe qua, nhưng nhất thời không nhớ ra.

Nghiêm Lẫm nhẹ nhàng cất tiếng thở dài, "Cũng là gia đình liệt sĩ.”

Ninh Yên ngây ngẩn cả người, gia đình liệt sĩ? Trong lòng không khỏi nghẹn ngào.

Cô bỗng nhiên nhớ tới, Phương Nhất Quân và Hồ Phong đều là liệt sĩ, người nhà của hai người này cô đã gặp qua từ phía xa.

"Chính là gia đình mà đứa nhỏ sinh ra chưa được mấy ngày thì cha đã qua đời?"Ninh Yên còn nhớ rõ ngày đó, những giọt nước mắt bi thương của gia đình liệt sĩ và tiếng gào khóc thống khổ.

“Đúng vậy.”

Hai nhà này đều được an bài tiền trợ cấp, cũng hứa hẹn sẽ sắp xếp cho bọn họ một công việc ở địa phương.

Ninh Yên cố gắng nhớ lại tướng mạo của vợ Phương Nhất Quân, làm sao cũng không nhớ ra.

“Đây là gặp khó khăn?”

Nghiêm Lẫm cũng không rõ lắm, chỉ nhận được một phần điện báo, nói muốn tới bộ đội.

“Đoán chừng là vậy, nếu không cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy tới.”

Hai người đều trầm mặc, tâm tình nặng trịch, lúc ấy người nhà hai nhà kia biểu hiện rất thấu tình đạt lý, đây là gặp bao nhiêu khó xử mới chạy tới?

Ninh Tứ im lặng đợi bên cạnh chị cả, đôi mắt cũng không nhàn rỗi, hết nhìn đông tới nhìn tây.

“Đồng chí, ngài tới đón tôi sao? Tôi là vợ của Phương Nhất Quân, tôi là Thẩm Lan." Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Ninh Yên quay đầu lại, ồ, là người phụ nữ này?

Người phụ nữ đối diện cũng ngây ngẩn cả người, lập tức kích động, "Là cô? Đồng chí, cảm ơn sự giúp đỡ của cô, rất cảm ơn.”

Nếu không có đồ ăn của cô, đoạn đường này cũng không biết phải chịu đựng như thế nào.

Ninh Yên khoát tay, trong lòng rất cao hứng, "Chỉ là tiện tay mà thôi, chị đừng để ở trong lòng.”

Nghiêm Lẫm cảm thấy cực kỳ kỳ quái, "Hai người quen nhau?”

Ninh Yên cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới người mình tiện tay giúp đỡ trên xe lửa lại là người nhà liệt sĩ.

Cô không muốn nói nhiều về việc đưa đồ ăn, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người ta, nên đã trả lời qua loa, "Chỉ gặp một lần trên xe lửa thôi, đứa nhỏ không sao chứ?"

Tinh thần và khí sắc của Thẩm Lan tinh thần đặc biệt kém, đáy mắt một mảnh xanh tím, cả người gầy gò như tờ giấy, gân xanh ở cổ đều nổi lên. “Không có việc gì, ngủ rồi.”

Nghiêm Lẫm không hỏi nhiều, "Chúng ta đi ăn chút gì trước đã.”

“Vậy được, em cũng đói bụng.”

Tiểu Kim đã trở lại, lái xe đưa bọn họ đến quán cơm quốc doanh.

Giờ này đã muộn, không có gì để ăn, chỉ có mì sợi.

Nghiêm Lẫm gọi cho mỗi người một bát mì sốt cay, cùng nhau ngồi ăn.

Hắn nhìn về phía đứa nhỏ đang ngủ say trong lòng Thẩm Lan, "Chị dâu, đứa nhỏ ăn chút gì đây?"

Hắn không có kinh nghiệm gì, nhìn đứa nhỏ này gầy như mèo nhỏ, có chút đau lòng.

Đây là cốt nhục duy nhất của Phương Nhất Quân.

Thẩm Lan khẽ lắc đầu, "Mẹ con chúng tôi ăn một bát mì là được.”

Ninh Yên nghĩ nghĩ, "Chú đầu bếp, phiền hầm cho tôi một chén cánh trứng, cho ít muối một chút.”

Cô nhẹ giọng giải thích: "Thận của trẻ con còn chưa phát triển tốt, ăn nhiều muối không tốt."

Cô cũng là kiến thức nửa vời, nhưng mà, trong những cuốn sách dạy kiến thức về trẻ con đều nói như vậy, phải tin tưởng khoa học.

Bình Luận (0)
Comment