Thẩm Lan cười cảm kích với cô, một tay ôm đứa nhỏ một tay cầm đũa ăn.
Ăn có chút vội vàng, thiếu chút nữa sặc, nhìn ra là đói muốn chết.
Nghiêm Lẫm thấy thế, lại gọi hai bát mì, nhất định phải cho người ta ăn no.
Thẩm Lan ăn liền ba bát mì, mới buông đũa xuống, khí sắc dần dần có chuyển biến tốt.
Dọc theo đường đi, chị em Ninh Yên và Thẩm Lan ngồi ở phía sau.
Thần sắc Thẩm Lan mộc mạc, cả người đều vô hồn, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Nghiêm Lẫm ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu nhìn bạn gái của mình một cái, lại nhìn Thẩm Lan, kỳ thật tuổi tác của Thẩm Lan không lớn lắm, nhưng cảm giác như cách hai thế hệ với Ninh Yên.
“Chị dâu, chị gặp vấn đề khó khăn gì thì cứ việc nói, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”
Thẩm Lan chần chờ một chút, giãy dụa nửa ngày, "Có thể... an bài cho tôi một công việc ở đây không?"
Dáng vẻ cô đặc biệt khó xử, Ninh Yên còn tưởng là cái gì, thì ra là cái này, đồng ý một tiếng, "Có thể.”
Thẩm Lan có chút mờ mịt, cô không phải chỉ là đối tượng của Nghiêm phó đoàn trưởng sao? Cô còn có thể thay hắn lên tiếng?
“Hả?”
Tiểu Kim cười giới thiệu, "Đây là xưởng trưởng Ninh Yên của xưởng đường, quân tẩu chúng tôi đều làm việc trong xưởng của cô ấy, trong đề tài tìm việc làm, Nghiêm phó đoàn trưởng chúng tôi cũng không có quyền hạn lớn như cô ấy.”
Thẩm Lan nhìn cô gái còn nhỏ hơn mình, vẻ mặt mơ hồ, "Xưởng trưởng Ninh?”
Người nhà của liệt sĩ đều được chiếu cố đặc biệt, Ninh Yên cũng không tính phá hư quy củ trong xưởng, "Chị cứ nghỉ ngơi trước hai ngày, sau đó lại đi tìm em, em ở đại đội Cần Phong, người bình thường đều biết, chị có thể ngồi xe tải giao hàng mỗi ngày đưa tới đó.”
Thẩm Lan giãy dụa ngồi thẳng người, "Hiện tại tôi có thể đi làm ngay.”
Cô không gấp không chờ nổi muốn kiếm tiền nuôi sống gia đình.”
Nghiêm Lẫm nhìn qua, Ninh Yên không biết tình huống của Thẩm Lan, hắn thì biết một chút.
Lúc trước cô còn chưa ra tháng đã chạy tới bộ đội, vừa xuống xe lửa đã sụp đổ, trực tiếp đưa vào bệnh viện, lúc ấy bác sĩ đã nói, cô không chỉ thương tâm quá độ, còn dinh dưỡng không đầy đủ, thân thể quá kém, phải điều dưỡng thật tốt.
Ninh Yên thấy cảm xúc Thẩm Lan không đúng, cũng không biết cô đã xảy ra chuyện gì, "Không cần gấp gáp như vậy, trước tiên dưỡng tốt thân thể, dọc theo đường đi rất vất vả, nghỉ ngơi một chút đi.”
Thẩm Lan do dự nửa ngày, "Tôi... vốn không muốn làm phiền bộ đội, nhưng xảy ra chút chuyện..."
Lúc trước là sắp xếp một danh ngạch công tác, nhưng Phương gia già già, nhỏ nhỏ, vừa vừa, chỉ có Thẩm Lan thích hợp nhất.
Nhưng người trong tộc Phương gia kiên quyết không cho phép một người họ khác dùng danh sách này, cho dù người họ khác này là vợ của liệt sĩ.
Nói như cách nói của bọn họ, Thẩm Lan tuổi còn trẻ nên sớm muộn gì cũng phải tái giá, đến lúc đó công việc này liền nói không rõ ràng.
Sau mấy phen phân tranh, danh ngạch này rơi vào trong tay người trong tộc Phương gia, cho Phương gia 300 đồng, xem như mua.
Thao tác này trong mắt người ngoài, cũng coi như hợp tình hợp lý, không tìm ra tật xấu gì lớn, địa phương cũng không quản nhiều.
Nhưng bất kể như thế nào, Phương gia và người trong tộc náo loạn không vui, có hiềm khích.
Mặc dù người Phương gia có mấy đồng, nhưng con cái nhiều, không có sức lao động cường tráng, không chống đỡ được môn hộ, đều khiêm tốn làm người.
Nhà mẹ đẻ Thẩm Lan chạy tới khuyên cô tái giá, ngay cả người tái hôn cũng giúp đỡ chọn tốt, sính lễ cũng cất kỹ.
Đối phương là một người què, người vợ trước chính là bị đánh chết khi vẫn còn sống sờ sờ, Thẩm Lan làm sao chịu gả cho người đàn ông như vậy? Sống chết không theo.
Thẩm gia muốn bán con gái một lần nữa, mỗi ngày dẫn người đến làm ầm ĩ, mà người Phương gia tương đối lương thiện, lại không có sức lao động cường tráng, bản thân lo lắng không đủ, không phải là đối thủ của Thẩm gia.
Sau đó lại nháo thật sự kỳ cục, người Phương gia liền để cho cô mang theo đứa nhỏ đến bộ đội trốn tránh.
Nghiêm Lẫm nghe đến đó, sắc mặt rất khó coi, "Sao không đến bộ phận vũ trang xin giúp đỡ?”