Ninh Yên nhận lấy, là đưa tin lúa nước tăng sản lượng vào lần trước, làm nhân viên nghiên cứu nên tên Ninh Yên được lên báo, còn có ảnh chụp của cô.
Báo này bình luận khen ngợi cô là cán bộ tốt có lý tưởng, có nhiệt tình, một lòng suy nghĩ vì người dân.
Khóe miệng Ninh Yên nhếch lên, "Tôi cũng coi như là người lên báo.”
“Còn có một tin tức tốt thông báo cho cô, cô được bình chọn là chiến sĩ lao động vinh quang, tuần sau đi thành phố tham gia hoạt động trao giải.”
Chiến sĩ lao động vinh quang? Đây là cấp thành phố? Niềm vui đến quá đột nhiên, Ninh Yên cực kỳ cao hứng, "Bí thư Tôn, sao ngài không nhắc tới?”
Bí thư Tôn khẽ cười nói, "Lúc trước tôi báo danh cho cô, nhưng không biết có thể được chọn hay không, bài báo này vừa ra, cô liền trực tiếp được chọn.”
“Cảm ơn bí thư Tôn. "Ninh Yên vui đến hỏng mất, vinh dự này có hàm lượng vàng rất cao, "Tất cả đều nhờ vào sự lãnh đạo của bí thư Tôn, tôi mới có thể có thành tích như vậy.”
Bí thư Tôn gõ nhẹ mặt bàn, thần sắc trầm ổn như núi, "Tháng sau tôi được điều đi rồi”.
Như một quả bom nổ tung trên đầu Ninh Yên, sắc mặt cũng thay đổi, "Ngài muốn điều đi đâu?"
Tin tức này đối với cô mà nói, không phải là một tin tức tốt.
Đại đội Cần Phong có thể có ngày hôm nay, không thể tách rời với sự ủng hộ của bí thư Tôn.
Bí thư Tôn một lòng vì công, gánh vác áp lực khắp nơi ủng hộ sự phát triển của đại đội Cần Phong, có việc có ông gánh vác, ông chưa bao giờ nhúng tay lung tung, cũng sẽ không can thiệp.
Thay đổi người khác thì khó nói.
Vạn nhất là một người không dễ ở chung, tạo cho bọn họ chút phiền toái, là đủ cho bọn họ khó chịu.
“Huyện ủy, phó huyện trưởng. " Sắc mặt bí thư Tôn khó nén vui mừng, đến tuổi này rồi ông vẫn còn có hùng tâm tráng chí, còn muốn làm nhiều chuyện thực tế.
Đó chính là thăng chức, Ninh Yên tuy rằng luyến tiếc bí thư Tôn, nhưng cũng cảm thấy vui mừng thay ông, "Chúc mừng ngài thăng chức.”
Người đi lên chỗ cao, ai không muốn tiến thêm một bước chứ?
Bí thư Tôn biết việc mình được thăng chức không thể thoát khỏi quan hệ với cô gái trước mắt này, nếu không phải cô lăn lộn tạo ra mấy cái nhà xưởng này, giúp báo cáo công tác của ông thêm mấy nét thành tích chói mắt, cũng sẽ không đến phiên ông.
Có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào chức phó huyện trưởng.
“Sau này có việc cứ tới tìm tôi.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng huyện quản không bằng hiện quản, ông cũng không dễ vượt qua giới hạn.
Đại đội Cần Phong thuộc quyền quản lý của công xã, sự phát triển trong tương lai của ba nhà xưởng này tương đương với việc bị quản chế bởi người khác.
Nghĩ đến đây, Ninh Yên có chút bất an, chỉ sợ lăn qua lăn lại lung tung.
Gặp phải một lãnh đạo không đáng tin cậy, sẽ bị hố chết.
Còn có, tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa*, thông thường đều là lật đổ thành tích của người tiền nhiệm, hoặc là lấy cấp dưới của người tiền nhiệm ra đùa giỡn uy phong, từ đó tạo ra quyền uy cho mình.
(*) một ẩn dụ cho thấy các quan chức mới phải làm một vài việc có ảnh hưởng trước để thể hiện tài năng và lòng dũng cảm của họ.
Cô càng nghĩ càng đau đầu, "Ngài có biết ai đến tiếp nhận chức vụ này không?"
Bí thư Tôn khẽ lắc đầu, ông cũng không rõ ràng lắm.
Ông nhắc nhở một câu, "Còn nửa tháng nữa.”
Ninh Yên sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, "Cảm ơn ngài.”
Cô còn thời gian nửa tháng nữa trước bố cục, không muốn bị người khác quản chế, vậy phải tốn nhiều tâm tư một chút.
“Vậy tôi về trước đây.”
Lúc Ninh Yên đi ra , từ xa xa đã thấy Nghiêm Lẫm đang nói chuyện phiếm với bảo vệ, bảo vệ là quân nhân xuất ngũ, hai người rất có tiếng nói chung.
“Đồng chí Tiểu Ninh ra rồi.”
Ninh Yên cười chào hỏi bảo vệ, nhưng Nghiêm Lẫm liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tình của cô không tốt, không nói chuyện nhiều, kéo cô lên xe.
Quả nhiên, Ninh Yên vừa ngồi lên xe, khuôn mặt tươi cười liền suy sụp.
Nghiêm Lẫm có chút lo lắng, "Ninh Yên làm sao vậy?”
Ninh Yên tựa đầu vào cửa sổ xe, tâm phiền ý loạn gãi đầu, "Có hai tin tức tốt.”
Tin tức tốt? Nghiêm Lẫm nhíu mày, vậy sao còn xụ mặt?