Ngày hôm sau, Ninh Yên bị đánh thức, vội vàng rửa mặt rồi đến căn tin ăn cơm. Chỉ có nhà xưởng đường mới có căn tin, bởi vì hai nhà xưởng kia đều là người trong thôn, về nhà ăn rất tiện.
Nhưng, nhân viên nhà xưởng đường đều là quân tẩu, nhà cách đó 20 km.
Nhà ăn có rất nhiều người, Ninh Yên vừa đi vào liền nghe thấy tiếng ân cần thăm hỏi liên tiếp.
Ninh Yên mỉm cười gật đầu chào hỏi, đi tới bên cửa sổ gọi hai cái bánh bao một chén sữa đậu nành ngọt.
“Xưởng trưởng, ở đây vẫn còn chỗ. "
Ninh Yên khoát tay, tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống.
Một công nhân viên chức to gan ngồi lại, "Xưởng trưởng, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Ninh Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đây là Triệu Kim Hà, người quản lý hậu cần, "Nói."
Triệu Kim Hà nhỏ giọng nói, "Nhà xưởng đường của chúng tôi có nhà ăn, hai nhà xưởng khác không có, tôi nghe được không ít lời oán giận."
"Tôi biết rồi."
Triệu Kim Hà thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, lấy thêm can đảm tiếp tục nói, "Còn nữa, có người nói, sắp xếp phòng bốn cho công nhân viên chức có mang theo trẻ em, như vậy không công bằng lắm."
Tất cả mọi người ở một phòng mười mấy người, thấy có người được đối đãi đặc biệt đương nhiên sẽ cảm thấy đỏ mắt.
Ninh Yên thản nhiên nói, "Cô nói cho mọi người biết, dựa theo quy định, người nhà của liệt sĩ mang theo trẻ nhỏ hoặc là người đã ly hôn mang theo trẻ nhỏ, đều được sắp xếp phòng bốn giường."
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều không còn gì để nói.
Người nhà của liệt sĩ? Ly hôn? Đó đều là những tình huống xấu tệ nhất.
Quên đi, vẫn là phòng chung lớn đi.
Động tác của giám đốc Trương rất nhanh, trưa hôm sau đã đưa mấy quyển sổ đến văn phòng Ninh Yên, hai người kiểm tra sổ sách nửa ngày.
Doanh thu của ba nhà xưởng rất cao, cộng lại thì mỗi tháng thu được hai mươi mấy vạn, nhưng loại bỏ chi phí nhân công, lợi nhuận cũng không cao.
Kiếm được tiền liền không ngừng đầu tư xây dựng, nhà trẻ tiểu học trung học, nhà ở cho người trong thôn, sửa đường, ba cái nhà xưởng xây dựng đều điên cuồng đốt tiền.
Quy hoạch của Ninh Yên yêu cầu rất cao, những thứ này đều dựa theo quy hoạch của cô mà xây dựng, tiền tiêu như nước chảy.
Cho nên, đến nay, trên tổng sổ sách chỉ có hơn một ngàn vốn lưu động, ít đến đáng thương.
Ninh Yên đưa ra một quyết định.
"Ninh Yên, cô nói cái gì?" Bí thư chi bộ thôn không dám tin nhìn cô, như là trên đầu cô có thêm một đôi sừng.
Ninh Yên cười híp mắt nói, "Tôi muốn mua hai chiếc xe tải."
Ai không muốn xe tải? Bí thư chi bộ thôn cũng muốn, uy phong nhiều thể diện nhiều lại thuận tiện.
“Một chiếc xe tải phải tiêu tốn mấy vạn, chúng ta lấy đâu ra tiền? Cô còn muốn mua hai chiếc nữa! "
“Đi vay." Ninh Yên đã sớm nghĩ kỹ.
Lúc này đây, Ninh Xuân Hoa cũng ngồi không yên, "Cái gì? Đi vay cái gì?"
Người của thế hệ bọn họ có tư tưởng bảo thủ, từ trước đến nay không nghĩ tới việc đi vay, nộp tiền lãi.
Ninh Yên kỳ thật đã sớm muốn đi vay, đầu năm nay lãi suất thấp như vậy, không vay một chút thì thiệt thòi.
“Mấy nhà xưởng đều là tài sản cố định, đi vay cũng không khó. "
Ninh Xuân Hoa vừa nghĩ đến đi vay, áp lực thật lớn, sống chết không muốn vay. "Chúng ta thuê xe tải của đội vận tải không phải rất tốt sao?"
Bọn họ đã cùng đội vận tải thuê hai chiếc xe tải, đưa sản phẩm của mình đến các địa phương.
"Rất bất tiện, hơn nữa một năm cộng tiền thuê và phí sửa chữa cũng không ít, không có lời." Ninh Yên nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Còn phải cầu xin người ta, chuyện lần trước bỗng nhiên cho chúng ta leo cây, mọi người đã quên rồi sao?"
Bởi vì phía trên có nhiệm vụ, liền dễ dàng cho bọn họ leo cây, làm hại bọn họ thiếu chút nữa bị hao tổn danh tiếng.
Nếu như không phải Ninh Yên đi bộ đội mượn xe tải, tổn thất của bọn họ sẽ lớn.
Nhưng, cho dù xảy ra chuyện như vậy, còn phải cầu đội vận tải.
Bí thư chi bộ thôn không quên, Ninh Xuân Hoa cũng không quên, đều nghẹn một bụng tức giận.
Ninh Yên không thích cái gọi là kế hoạch kinh tế, cũng không thích bị người ta quản đầu quản chân.
"Chúng ta muốn là nắm giữ mọi thứ trên dưới ở trong tay mình, như vậy cũng sẽ không bị người khác quản chế, mua xe tải là chuyện sớm muộn."