“Vâng.” Bí thư Hoàng là người sắp thăng chức với bí thư Tôn, bọn họ sẽ cùng nhau rời đi. Bí thư Tôn nói như thế nào thì hắn sẽ làm như thế ấy.
Ninh Yên nhận được tin tức, dẫn theo thôn bí thư thôn cùng đến ngân hàng, lấy danh nghĩa của tập đoàn vay ngân hàng một trăm năm mươi ngàn. Tuy rằng có tài sản cố định là nhà xưởng dùng để thế chấp, nhưng ngân hàng chỉ chịu cho vay một trăm ngàn.
Cũng không còn cách nào khác, Ninh Yên đành phải chấp nhận, một trăm ngàn thì một trăm ngàn.
Lúc bí thư thôn đi ra ngoài thì chân đều mềm nhũn, một trăm ngàn, cả đời này ông cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Ninh Yên, nếu như không trả nổi thì làm sao? Nhà xưởng sẽ bị tịch thu à?”
Ninh Anh Kiệt ở một bên lộ ra sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ giống như bị người ta làm cho kinh hãi.
“Sao có thể không trả nổi chứ?” Ninh Yên cười tủm tỉm nói: “Cứ mười ngày chúng ta kết toán một lần, dòng tiền sẽ không bị gián đoạn.”
“Nhưng mà…” Bí thư thôn nghĩ đến những khoản lãi suất kia liền cảm thấy áp lực quá lớn.
“Không có nhưng gì hết. Bây giờ chúng ta đi mua xe tải.” Ninh Yên nói là làm liền, không chần chừ thêm một phút nào, quyết đoán nhanh nhẹn như sấm rền gió cuốn.
Bí thư thôn có hơi suy sụp, tiền còn cầm chưa kịp nóng nữa mà, ông nói: “Chúng ta mua một chiếc thôi, chút tiền ấy cũng không đủ xài.”
“Mua xe tải rồi, chúng ta có thể dùng xe tải đi vay.”
Bí thư thôn:…
Ở xưởng ô tô của tỉnh thành, Ninh Yên thoải mái cầm thư giới thiệu tiến lên, nói: “Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Cần Phong, Ninh Yên, muốn gặp lãnh đạo của các anh.”
Bảo vệ đứng ở cửa ngây ngẩn cả người, vô thức nhìn cô hai lần, lại nhìn nhìn hai người đàn ông phía sau cô, hỏi: “Cô không nói nhầm chứ?”
Cô còn quá trẻ, hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Ninh Yên đã quen với loại ánh mắt nghi ngờ này, cô càng thêm thản nhiên, nói: “Đây là bí thư Ngưu của tập đoàn Cần Phong chúng tôi. Chúng tôi cố ý tới mua xe tải.”
Bí thư Ngưu mỉm cười với bảo vệ gác cửa, bảo vệ gác cửa cảm thấy người này mới giống người phụ trách.
Bảo vệ đi vào thông báo, chỉ chốc lát sau, một người đàn ông đi ra, chủ động giới thiệu: “Tôi là bí thư Vương, phó chủ xưởng Tằng mời các vị đi vào văn phòng.”
Ninh Yên hỏi han với vẻ bình tĩnh: “Phó chủ xưởng Tằng là chủ quản phụ trách hàng hóa ở đây sao? Chúng tôi chỉ cần nói chuyện với ông ấy là được ư? Không cần chủ xưởng ra mặt à?”
“Chủ xưởng của chúng tôi đang bận.” Bí thư Vương rất lãnh đạm với cô, ngược lại, hắn đối với bí thư Ngưu rất nhiệt tình: “Bí thư Ngưu, ông nói ông là người của đại đội Cần Phong ở huyện Vĩnh Ninh sao? Các người chạy tới đây mua xe tải để làm gì vậy?”
Ninh Yên nhìn thấy, khóe miệng khẽ cong lên. Cô còn quá nhỏ tuổi, lại là nữ, ở trong mắt những người này cô không đáng là gì.
Bí thư Ngưu có hơi không được tự nhiên. Ninh Yên nháy mắt với ông, bảo ông chủ trì việc này, ông đành phải miễn cưỡng nói chuyện với bí thư Vương.
Mặc dù bí thư Ngưu cũng đã thấy không ít việc đời, còn tự mình ra ngoài làm ăn nhưng trước mặt những người như phó chủ xưởng Tằng, ông vẫn không tự chủ được cảm thấy yếu thế hơn ba phần.
Phó chủ xưởng của nhà máy quốc doanh có địa vị rất cao, cấp bậc cũng cao. Bí thư Ngưu chỉ là một bí thư thôn cấp cơ sở.
Địa vị của hai người có sự cách biệt quá lớn.
Cho nên, trong lúc hai người nói chuyện, bí thư Ngưu rõ ràng câu nệ không được thoải mái.
Mà phó chủ xưởng Tằng thì tỏ ra kênh kiệu, nói chuyện có hơi trịch thượng: “Bí thư Ngưu, muốn mua xe tải ở chỗ chúng tôi thì phải đặt trước, đặt trước ít nhất hai tháng.”
Bí thư Ngưu trợn tròn mắt: “Hả, nói như vậy là phải hai tháng sau xe mới có thể tới tay sao?”
Nửa tháng nữa là đổi lãnh đạo rồi, bọn họ phải mua xe tải trước đó mới được.
Phó chủ xưởng Tằng phất tay, nói: “Chúng tôi còn phải xem xét tình hình cụ thể. Hai tháng đã là thời gian ngắn nhất rồi. Nếu như không có vấn đề, Tiểu Vương sẽ dẫn anh đi ký hợp đồng.”
“Chuyện này…” Bí thư Ngưu vô thức nhìn về phía Ninh Yên.