Xưởng trưởng Ngô gọi vài nhân viên kỹ thuật tới cùng nhau thảo luận, Ninh Yên có nhiều kiến thức, lý luận tri thức hiểu biết nhiều, mà kỹ thuật viên lại có kinh nghiệm thực tiễn phong phú, hai bên kết hợp, linh cảm bùm bùm phát ra. "Chúng ta lại nghiên cứu một chút, có tin tức liền thông báo cho Ninh tổng." Ninh Yên cười híp mắt nói, "Vất vả cho các anh rồi."
Cô từng mở khóa huấn luyện ở xưởng máy móc, những kỹ thuật viên này đều nghe qua khóa học của cô, ai nấy đều khách khí vô cùng.
“Ninh tổng, ngài khách khí rồi. "
Mọi người đều phục Ninh Yên.
Đến giờ cơm, xưởng trưởng Ngô mời Ninh Yên ăn cơm, Ninh Yên không từ chối, hai bên đều có kết nối nghiệp vụ, quan hệ ở chung rất hòa hợp.
Bốn món mặn một canh, có mặn có chay, Ninh Yên ngồi ở căn tin quen thuộc rất thả lỏng.
"Lúc trước tôi ở chỗ này ăn cơm ba tháng, còn rất hoài niệm món xào chua ngọt này."
"Vậy ăn nhiều một chút đi." Xưởng trưởng Ngô đặc biệt mời cán bộ phụ nữ đi cùng. "Đậu hũ khô của tập đoàn các cô thật sự rất tuyệt vời, tôi thích miếng này, ăn thế nào cũng không ngán."
"Ha ha ha, tôi thích ăn đậu hũ nhà cô, canh cá trích cho một miếng đậu hũ già, đậu hũ non trộn trứng bắc thảo rồi ăn, ăn thế nào cũng ngon."
Đậu hũ nhà khác có vị đắng của thạch cao, nhưng đậu hũ của tập đoàn Cần Phong xử lý rất tốt, thơm ngát trơn mềm, không có một chút vị đắng.
Ninh Yên cười tủm tỉm lắng nghe, "Nhận được lời khen như vậy, chúng tôi sẽ cố gắng hơn."
Tuy rằng thân phận địa vị của cô không giống trước kia, nhưng vẫn khiêm tốn lễ độ như trước, khuôn mặt tươi cười đón người, không có gì khác biệt so với quá khứ.
Điểm này càng khó có được.
Nhân viên bốn phía nhao nhao nhìn tới, trong đó có hai người đàn ông xì xào bàn tán.
Hầu Tử nhìn Ninh Yên chói mắt trong đám người, "Cường tử, ánh mắt của anh đặc biệt đừng tốt, liếc mắt một cái liền chọn trúng đồng chí Ninh."
Còn muốn cưới người ta.
“Xin đừng nói nữa." Sắc mặt Phương Cường đỏ bừng, hận không thể che miệng Hầu Tử lại," Nhỏ giọng một chút, tôi còn muốn làm người."
Ngày xưa còn có thể lấy ra trêu ghẹo một chút, tiếp tục nói đùa, nhưng theo thân phận Ninh Yên thay đổi, liền giống như cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng, sẽ bị quần chúng trào phúng.
Hầu Tử nhịn không được thở dài, "Người ta thật sự tốt, chỉ là quá tốt, người bình thường không xứng với cô ấy."
Phương Cường đã sớm kết hôn sinh con, hồi tưởng lại chuyện năm đó thì cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, "Đúng vậy, cô ấy vô cùng ưu tú."
Ninh Yên giải quyết xong khối này, còn lại chính là cách điều chế thức ăn chăn nuôi, cô lại chạy khắp toàn bộ tỉnh thành, cũng không có thứ cô muốn.
Nhà xưởng nuôi lợn đều cho ăn cám gạo, lá ngô, rau dại để chung một chỗ nấu, rồi cho vào máng lợn, vừa mệt vừa vất vả, cũng không phải cách nuôi khoa học nhất.
Nuôi cá thì nuôi thả, kiếm chút rong rêu các loại.
Ninh Yên rất nhụt chí, đều không được.
Nhưng từ một góc độ khác mà nói, sau khi thức ăn chăn nuôi này ra thị trường lớn, tương lai sẽ rất tươi sáng.
Tỉnh thành không được, vậy thì phải đến thành phố lớn như Bắc Kinh Thượng Hải, như sở nghiên cứu, giáo sư đứng đầu đại học, nhân tài hiểu biết công nghệ cao mới trở về nước đều ở thành phố lớn.
Nhưng mà cũng khó mà nói, hiện tại học thức không đáng tiền, tình cảnh của phần tử tri thức cao cấp không tốt, thả xuống thả xuống, tự sát, ai.
Đặc biệt đi một chuyến thì không đáng.
Cô chạy tới chạy lui, bận rộn chân không chạm đất, bỗng nhiên nhận được thông báo, lãnh đạo công xã đến thị sát, đã xuất phát.
Được rồi, đến thì đến.
Cô cũng không có nhiều chuẩn bị, người ta như vậy bỗng nhiên chạy tới, không phải là muốn nhìn một mặt chân thật nhất sao?
Cô tính đúng thời gian, chậm rãi chạy tới đầu thôn, trong tay còn cầm một cây hồ lô đường phèn.
Bí thư Ngưu và Ninh Xuân Hoa đã sớm tới, sắc mặt lo lắng, "Đồng chí Tiểu Ninh, sao bây giờ cô mới tới vậy."
Biết rõ người ta không dễ đối phó, còn chậm trễ như vậy, sẽ bị làm khó dễ.
Ninh Yên là heo chết không sợ nước sôi, "Sợ cái gì? Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn."