Mà bên ngoài tòa nhà viết tám chữ to, không ngừng lớn mạnh, cố gắng phấn đấu.
Tầng dưới cùng dùng để trưng bày sản phẩm, hàng mẫu sản phẩm của tập đoàn Cần Phong đều đặt ở chỗ này, làm cho người ta vừa xem đã hiểu ngay, Hầu Thần nhịn không được dừng chân quan sát.
“Tôi rất chờ mong ngày phòng triển lãm này đầy ắp các sản phẩm. "
"Sẽ tới." Ninh Yên nhìn phòng triển lãm chỉ chiếm gần một nửa không gian, thỏa thuê mãn nguyện, tràn đầy tự tin.
Một nửa còn lại là phòng khách, dùng để chiêu đãi khách khứa.
Tầng hai là đại sảnh lớn kiêm phòng họp, tầng ba là khu vực làm việc.
Ninh Yên chiếm phòng làm việc lớn nhất, phòng hồ sơ và phòng bí thư nối liền với nhau.
Tầng bốn và tầng năm tạm thời trống không, tương lai dùng để làm phòng nghiên cứu.
Hầu Thần dạo qua một vòng, như có điều suy nghĩ, "Cô muốn làm nghiên cứu thì phải đào nhân tài, cô có người thích hợp rồi sao?"
"Còn chưa có." Ninh Yên rất buồn rầu, thời đại nhân tài điêu linh a, muốn tìm một người thích hợp ở các phương diện thật khó khăn.
Khóe miệng Hầu Thần hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia sáng, "Tôi ngược lại có một người thích hợp, nhưng mà…"
Ninh Yên lập tức lấy lại tinh thần, "Nhưng mà cái gì ?"
Hầu Thần bình tĩnh nhìn cô, "Cô phải tự đến thủ đô mời, vợ chồng bọn họ một người làm hóa học, một người nghiên cứu sinh vật, trước kia là giáo sư của Hoa Thanh, nhưng bây giờ tình cảnh không tốt, muốn thuyết phục bọn họ bỏ nhà bỏ nghề tới nơi này, tỷ lệ khó khăn rất lớn."
Mắt Ninh Yên sáng lên, đều là đại lão a, cô muốn!
Bí thư Ngưu không khỏi nóng nảy, "Vậy không được, tập đoàn không thể thiếu Ninh tổng được."
Đi thủ đô đào người, vậy phải cần bao lâu?
“Phải xem Ninh tổng suy nghĩ như thế nào." Hầu Thần thản nhiên nói," Muốn có được cái gì, trước hết phải trả giá đã."
Ninh Yên nhìn hắn một cái thật sâu, chiêu này cao a, một lý do hay để cô rời xa nơi này.
Hết lần này tới lần khác, đây là dương mưu khiến cô không cự tuyệt được.
Cô nằm mơ cũng muốn đào mấy nhân tài hữu dụng, hiện giờ cơ hội như vậy liền bày ở trước mặt cô, cô có thể bỏ qua sao?
Nhất định không thể!
"Tôi đi."
Hai người trao đổi một ánh mắt chỉ có mình biết là có ý gì.
Người khác chỉ cảm thấy bầu không khí là lạ, nhưng không biết lạ chỗ nào. Sau khi tiễn đoàn người đi, Ninh Yên lười biếng ngồi ở văn phòng mới, cửa sổ thủy tinh rất lớn, ánh sáng nhiều, điểm này làm cho cô vô cùng hài lòng.
Bàn làm việc cũng rất lớn, là cô cố ý để người ta đặt làm.
Ninh Xuân Hoa cũng rất sốt ruột, "Tiểu Yên, không đi không được sao?"
Ninh Yên cầm lấy trà táo đỏ uống một ngụm, "Không được, đều nói rồi."
Người khác không biết tình huống cụ thể, nhưng Ninh Xuân Hoa cùng bí thư chi bộ thôn đều biết rõ trong lòng.
Bí thư chi bộ thôn nhịn không được thấp giọng hỏi, "Rốt cuộc rốt là bí thư Hầu đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Trong lòng Ninh Yên giống như gương sáng, "Hắn chỉ không từ bỏ ý định, muốn thử lại một lần nữa."
Vừa nghe được lời này, bí thư chi bộ thôn rất táo bạo, vì sao lại không thể an phận?
Hắn quản lý công xã của mình. Bọn họ làm tập đoàn của bọn họ, nước giếng không phạm nước sông, không phải rất tốt sao?
“Thử cái gì? Chúng ta có khoản nợ 20 vạn, hắn sẽ không sợ chứ?"
Sợ thì có sợ, nhưng cám dỗ quá lớn, đã triệt tiêu phần lo lắng đó.
"Phía chúng ta phát triển quá tốt, là cá nhân thì đều sẽ động tâm, hắn cũng muốn chen một tay là chuyện rất bình thường, phát triển từ tay chúng ta cùng phát triển trừ trong tay hắn, là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau."
Chính trị tư bản không giống nhau.
Hiện tại không phải là xí nghiệp tư nhân, đều là thuộc về tập thể, cũng rất dễ dàng vươn tay.
Bí thư chi bộ thôn theo thói quen trợn trắng mắt, "Hắn có bản lĩnh kia sao? không phải tôi xem thường hắn, thương trường và con đường làm quan hoàn toàn không giống nhau."
Bí thư Hầu tới lâu như vậy, công tác tìm hiểu cũng gần kết thúc, cũng không nghe nói hắn làm ra được thành tích lớn lao gì.
Trong công xã không có động tĩnh, cũng không thấy thôn phía dưới có động tĩnh gì.