"Lão Ninh, ông có nghe nói hắn đã làm cái gì không?"
"Không có." Ninh Xuân Hoa cũng một mực chú ý, không phát hiện vị kia có cái gì đặc biệt ưu tú.
Làm việc nhanh nhẹn, chính vụ thông suốt, mọi thứ theo quy trình.
Nguyện ý xuống nông thôn lắng nghe tiếng lòng của các thôn dân, nhưng cũng không thấy hắn đưa ra đối sách hữu hiệu gì.
Cũng có thể là do hào quang của Ninh Yên quá thịnh, khiến cho những người khác đều trở nên ảm đạm, cho dù làm cái gì cũng không lộ ra.
Ninh Yên im lặng, "Để cho hắn thử đi, hết hy vọng là được, nếu không cứ tiếp tục nhớ thương như vậy, mọi người đều không được tự nhiên."
Thừa dịp còn chưa hoàn toàn phát triển ổn định, còn có thể khống chế tổn thất trong phạm vi có hạn.
Bí thư chi bộ thôn có chút không vui, dựa vào cái gì phải lấy tập đoàn của bọn họ ra thử sai, "Nếu như hắn làm cho tập đoàn sụp đổ thì phải làm sao bây giờ?"
Bất luận loại quan hệ gì đều là gió đông áp gió tây, gió tây áp gió đông, đều đang đoạt quyền chủ đạo.
Hôm nay tập đoàn Cần Phong phát triển chói mắt, không biết có bao nhiêu người thèm thuồng, mà Hầu Thần là lãnh đạo danh chính ngôn thuận, hắn muốn nắm quyền chủ đạo, muốn mở rộng sức ảnh hưởng của mình, vì mình tăng thêm lợi thế chính trị, cũng là hợp tình hợp lý.
Sự phát triển của một doanh nghiệp sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, ví dụ như mối quan hệ với chính quyền địa phương.
Khi thực lực không đủ, quyền phát ngôn của chính quyền địa phương lớn, một câu nói có thể quyết định tương lai phát triển của doanh nghiệp.
Nhưng khi phát triển trở thành một con quái vật khổng lồ, tiếng nói của chính quyền địa phương sẽ bị suy yếu, còn phải nghĩ biện pháp để cho người ta an tâm ở lại địa phương, đưa ra các loại chính sách ưu đãi.
Tập đoàn Cần Phong vừa mới thành lập, gặp phải vấn đề như vậy Ninh Yên không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Nhưng vấn đề là, mặc kệ là xí nghiệp hay chính phủ, chỉ có thể có một bên nói, nhiều hơn sẽ làm cho người phía dưới không biết phải làm thế nào, nghe ai mới tốt?
Hôm nay, người nói chuyện của tập đoàn Cần Phong là Ninh Yên, lời nói của cô có tác dụng hơn bất cứ ai, bí thư Ngưu là bí thư chi bộ thôn, Ninh Xuân Hoa là đại đội trưởng, nhưng lời nói của bọn họ không có tác dụng như Ninh Yên.
Hầu Thần muốn tập đoàn Cần Phong trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay hắn, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, phải tranh giành với Ninh Yên.
Mà Ninh Yên không muốn tập đoàn Cần Phong trở thành con rối, chỉ có thể lựa chọn ứng chiến.
Đương nhiên, những lời này cô không tiện nói ra miệng, cô và Hầu Thần hiểu rõ trong lòng là được.
“Món nợ kia cũng theo đó biến mất, chúng ta cùng lắm thì xây dựng lại đi."
Đây là dự đoán xấu nhất. Cô có thể xây lên một tập đoàn, liền có thể xây thêm cái thứ hai, thứ ba, chỉ phí chút thời gian.
Tài hoa là không thể đoạt đi.
Bí thư Ngưu tức giận trợn trắng mắt, xây dựng lại nào có đơn giản như vậy?
Ninh Yên cười híp mắt nói, "Hơn nữa, hắn không dám xằng bậy, tập đoàn sụp đổ con đường làm quan của hắn cũng chấm dứt, vết nhơ bảo thủ vô đức vô tài này sẽ vĩnh viễn đâm lên người hắn, gia thế hắn có mạnh tới đâu, cũng không xóa đi được, trừ phi những người chúng ta chết hết."
Cho nên, Hầu Thần chỉ có thể cẩn thận thăm dò, mà không phải tranh đoạt rõ ràng, hắn cần cân nhắc.
Ánh mắt bí thư chi bộ thôn sáng lên, "Đúng đúng, làm sụp đổ tập đoàn chúng ta, chúng ta liền khiến hắn ngã ngựa theo."
Quan hệ này vốn chính là ảnh hưởng lẫn nhau.
Đập bể bát cơm của người khác, giống như giết cha mẹ, người ta bị thất nghiệp do hắn, như vậy còn có thể buông tha hắn sao? Hàng ngàn người có thể bỏ qua cho hắn sao?
Những quân tẩu kia có thể buông tha hắn sao? Sau lưng còn có quân đội, rút dây động rừng.
Năm đó Ninh Yên lên kế hoạch thực hiện đã cân nhắc đến các phương diện, cũng cân nhắc sẽ có một ngày như vậy, sớm chuẩn bị tốt cho sau này.
Thời điểm Ninh Yên mới tới, trong khoảng thời gian ngắn đã ngồi lên vị trí, nội bộ bọn họ có tranh luận, cũng có người không phục tùng, nhưng cuối cùng, đều bị Ninh Yên yên lặng đè xuống.