"Có một thủ lĩnh phía sau không bắt được, lần này tro tàn lại cháy." Nghiêm Lẫm nhìn cô đang ngơ ngác, nhịn không được cười khẽ, "Mỗi lần em chống lại bọn họ, bọn họ đều tổn thất thảm trọng, hẳn là khắc tinh của bọn họ."
Ninh Yên dở khóc dở cười, "Vậy lần này đều bắt được sao?"
"Trong nước đều bắt sạch sẽ, đường nhập cư trái phép cũng khóa chặt, nhưng ngoài nước..." Nghiêm Lẫm sờ sờ đầu cô, “Bọn họ hẳn là không vào được. "
Hẳn là? Ninh Yên nhịn không được muốn mắng thô tục, cô túm lấy ống tay áo Nghiêm Lẫm, đáng thương hề hề nói, "Anh phải bảo vệ em thật tốt, đừng để cho người xấu biết em là khắc tinh của bọn họ."
Vậy còn không phải muốn diệt cô!
Bộ dáng đáng thương lại bất lực, chọc Nghiêm Lẫm cười, sao lại đáng yêu như vậy chứ?
“Ha ha ha, đừng sợ, vụ án này được liệt vào tuyệt mật, tên của em cũng được bảo mật.”
Ninh Yên vỗ vỗ ngực mình, vậy là tốt rồi.
Nghiêm Lẫm nhìn thức ăn đạm bạc, đau lòng Ninh Yên gầy đi, "Đi thôi, anh mời các em đi ăn vịt quay.”
Ánh mắt hưng phấn của Ninh Yên sáng lên: "Muốn hai con.”
Nghiêm Lẫm kéo cô, tươi cười cưng chiều, "Được, chúng ta ăn một con mang về một con."
Ninh Yên thoải mái nở nụ cười, "Cảm ơn bạn trai.”
“Đừng khách khí, bạn gái.”
Lão Vu đều nhìn thẳng, diêm vương mặt lạnh thế mà cũng có một mặt buồn nôn như vậy, ôi chao, đúng là đàn ông mà.
Thật sự nên để cho tất cả mọi người đến xem!
Nghiêm Lẫm nắm tay Ninh Yên đi ra ngoài, không e dè ánh mắt người khác.
Một giọng nói mãnh liệt vang lên, "A Lẫm?”
Ninh Yên tò mò nhìn sang, a, đây chẳng phải là bác sĩ chuyên gia siêu cấp nghiêm túc kia sao?
Nghiêm Lẫm dừng bước, lập tức như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Bác sĩ Nghiêm đuổi theo, "A Lẫm, con về thủ đô lúc nào vậy? Đi thăm ông nội chưa? Sao con lại ở bệnh viện? Lại bị thương? Sao không nói với ta một tiếng? Ta giúp con xem..."
“Không cần. "Vẻ mặt Nghiêm Lẫm thản nhiên, "Bác sĩ Nghiêm, chúng tôi còn có việc, xin nhường đường.”
Mắt bác sĩ Nghiêm buồn bã, nhìn thật sâu, tầm mắt rơi xuống hai tay hai người đang nắm chặt, lúc này mới nhìn thấy Ninh Yên, không khỏi ngây ngẩn cả người, "Hai người..."
Nghiêm Lẫm có chút không kiên nhẫn, "Bạn gái của tôi, lúc chúng tôi kết hôn sẽ thông báo cho ông."
Bác sĩ Nghiêm kinh ngạc, "Cái gì? Con lén lút nói chuyện yêu đương? Ông nội con có biết không?”
“Đương nhiên là biết.”
Vẻ mặt bác sĩ Nghiêm rất phức tạp: "Ông ấy đồng ý? Sao có thể?”
Ninh Yên nhìn cái này, nhìn cái kia, trong lòng hiện lên một ý niệm, "Không giới thiệu một chút sao?"
Nghiêm Lẫm rất hào phóng, "Bác sĩ Nghiêm Ngọc Chiêu, cũng là cha đẻ trên mặt sinh học của anh."
Ninh Yên:...
Đột nhiên bất ngờ không kịp đề phòng.
Ninh Yên im lặng, "Bác sĩ Nghiêm, xin chào, tạm biệt.”
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, giống như một người qua đường không liên quan.
Lấy lòng? Không tồn tại.
Nghiêm Lẫm có thái độ gì, cô liền có thái độ đó, cô vĩnh viễn đứng về phía anh.
Cô quay đầu nhìn Nghiêm Lẫm, nụ cười sáng lạn như hoa, "Đi thôi, chúng ta đi ăn vịt quay Toàn Tụ Đức.”
Cô phân trong ngoài rất rõ ràng, thái độ rõ ràng ủng hộ anh, tâm tình Nghiêm Lẫm vốn có chút áp lực nhất thời thoải mái, "Cho anh một viên kẹo sữa.”
Ninh Yên lấy ra một viên kẹo bóc giấy đưa đến bên miệng hắn, không hề kiêng kị ánh mắt của người khác.
Đối với người mình thích, chiều chuộng thế nào cũng không quá.
Bọn họ cũng không có hành động cử chỉ lộ liễu gì, đúng không.
Nghiêm Lẫm ăn kẹo sữa ngọt ngào, có chút hiểu Ninh Yên vì cái gì mà thích ăn như vậy.
Kẹo làm cho tâm trạng người ta vui vẻ.
Bác sĩ Nghiêm nhìn khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng của con trai lại lộ ra ý cười, không khỏi giật mình.
Ông dường như chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con trai mình, chưa từng có!
Ông còn nhớ rõ từ trước đến nay con trai mình không thích thân cận với những người con gái khác, vĩnh viễn giữ khoảng cách, nhưng hiện tại...
Ông nhịn không được nhìn Ninh Yên thêm vài lần, tướng mạo khí chất quả thật không tầm thường. “A Lẫm, đến giờ cơm rồi, chúng ta đi căn tin ăn bữa cơm, cha con chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau.”