Nghiêm Lẫm giống như là không nghe thấy, coi như không nhìn thấy mà đi ngang qua người ông, cũng không liếc mắt nhìn một cái.
Bác sĩ Nghiêm trong lòng buồn bực, nhưng không có biện pháp gì với hắn, "Đồng chí Ninh Yên, cô kết giao với con trai tôi, chúng tôi đều không biết.”
Lời này có một phen thâm ý khác.
Ninh Yên dừng bước, quay đầu nhìn lại, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười nhẹ nhàng, "Tự do hôn nhân đã được viết vào luật pháp của nước ta, tôi hy vọng, mỗi người đều có thể tuân thủ pháp luật, còn tôi, kiên quyết bảo vệ quyền lợi hợp pháp của tôi."
Cô cười nói, nhưng cô phi thường nghiêm túc, điểm này người ở đây đều nhìn ra.
Bác sĩ Nghiêm thế nào cũng không nghĩ tới cô mở miệng liền nói pháp luật, ngậm miệng liền là pháp luật, vững vàng chiếm giữ lý lẽ, không hề sơ hở, không bới ra tật xấu.
Nếu ai phản đối, chính là gây khó dễ cho pháp luật.
Không ủng hộ luật pháp quốc gia, là có ý gì chứ?
Ông biết rõ lợi hại của những lời này, không khỏi nhíu mày, những cô gái bình thường là nói không ra lời như vậy.
“Tôi cũng không có phản đối…”
Giọng Nghiêm Lẫm lạnh lùng vang lên, "Ông phản đối cũng vô dụng, không ai quan tâm ý kiến của ông.”
Bác sĩ Nghiêm đã sớm quen với thái độ của con trai, nhưng trước mặt người ngoài, vẫn có chút xấu hổ.
Một tiếng quát giận dữ vang lên, "Nghiêm Lẫm, đây là cha ruột của cậu, sao cậu có thể nói chuyện với ông ấy như vậy? Cậu như vậy là đại bất hiếu.”
Là một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục y tá, bảo dưỡng rất tốt, phong vận vẫn còn, lúc này đứng bên cạnh bác sĩ Nghiêm, vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn bọn họ.
Ninh Yên nhíu mày, "Đây là cọng hành nào?”
Vừa mở miệng đã là bất hiếu, hận không thể đè chết Nghiêm Lẫm, Ninh Yên bao che khuyết điểm, đương nhiên không vui.
Nghiêm Lẫm nhìn thấy người phụ nữ trung niên này, thần sắc càng lạnh đi vài phần, "Vợ kế của bác sĩ Nghiêm, Tôn Mỹ Hoa."
Ninh Yên nhất thời bổ não mười vạn chữ cẩu huyết bát quái nội dung vở kịch, tiểu tam à, ngoại tình trong hôn nhân à, vợ trước vợ sau tranh giành à.
Tôn Mỹ Hoa lạnh lùng quát, "Nghiêm Lẫm, mẹ kế cũng là mẹ, tại sao cậu lại dám gọi thẳng tên của tôi, quá không có lễ phép, tuổi tác của cậu cũng không nhỏ, không có quy củ như vậy cũng không sợ người ta chê cười..."
Ninh Yên nổi giận, thể loại gì đây: "Dì à, bà lớn lên không đẹp, nhưng nghĩ thật đẹp, không thể gọi thẳng tên của bà? Vì cái gì chứ? Chẳng lẽ bà là hoàng thái hậu tôn quý của triều Thanh? Ai nha, tôi rất sợ đó, Thái hậu nương nương."
Cô còn làm một biểu tình sợ hãi đến cực điểm, đặc biệt khoa trương.
Mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt, đề tài này quá mẫn cảm.
Tôn Mỹ Hoa hít một hơi lạnh, "Cô nói bậy, cô làm càn.”
"Triều Thanh đều đã mất, bây giờ là xã hội mới." Ninh Yên một chút cũng không sợ phiền phức, dám khi dễ bạn trai của cô, coi như cô đã chết sao? "Thái Hậu nương nương, bà tỉnh lại đi, bày giá Thái Hậu nương nương gì chứ, tin hay không tôi có thể tố cáo bà, tội danh chính là tàn dư của triều Thanh ức hiếp dân chúng nghèo khổ."
Tôn Mỹ Hoa bị chụp cái mũ Thái Hậu nương nương, sợ ra một thân mồ hôi lạnh, bà thích chụp mũ cho người khác, nhưng đến phiên mình thì sởn gai ốc.
"Tôi không phải, cô nói lung tung, tôi là ba đời bần nông, căn chính miêu hồng, chống lại bất cứ loại thẩm tra nào."
“Phải không? Vậy bà học từ đâu được tư tưởng phong kiến cũ kia vậy?" Sức chiến đấu của Ninh Yên bùng nổ, oán người, cô cho tới bây giờ chưa từng thua. "Không phải tổ tiên truyền xuống? Vậy là người bên cạnh ảnh hưởng đến bà? Hay là đặc vụ nước ngoài trà trộn vào bên cạnh bà?"
Mỗi một câu đều tàn nhẫn vô cùng, đâm thẳng vào tim Tôn Mỹ Hoa, sắc mặt trắng bệch dọa người.
Lão Vu nhịn không được nhìn chằm chằm Tôn Mỹ Hoa rồi đánh giá, tựa hồ đang hoài nghi cái gì.
Vừa nghe nhắc tới đặc vụ, mặt bác sĩ Nghiêm đều thay đổi, không thể không đứng ra, "Đừng náo loạn nữa, ở trong bệnh viện cãi nhau còn ra thể thống gì.”
“Là tôi muốn ầm ĩ sao? Là cô vợ bé nhỏ của ông phẩm đức bại hoại, đê tiện vô sỉ, chỉnh một tiểu nhân bẩn thỉu, khi dễ con trai đáng thương bất lực do người vợ trước sinh ra. "Ninh Yên mắng chửi người.