Cô mới không sợ người khác nghe thấy đâu, cô có thể vỗ vỗ mông trở về đại đội Cần Phong, đối với cô không có ảnh hưởng gì. Nhưng nơi này là đơn vị làm việc của vợ chồng bác sĩ Nghiêm, ảnh hưởng của bọn họ rất lớn.
Mặt bác sĩ Nghiêm càng nghiêm túc, nhưng Ninh Yên một chút cũng không sợ, kêu càng vang dội, "Bác sĩ Nghiêm, ông thật thú vị, con ruột bị người ta khi dễ, ông đứng ở một bên khoanh tay đứng nhìn, chờ vợ nhỏ của ông rơi vào thế hạ phong, ông mới nóng nảy.”
“Ai nha, có mẹ kế thì có cha kế, lời này một chút cũng không sai, thật làm cho người ta thất vọng đau khổ.”
Một phen động tĩnh này đưa tới vô số người vây xem, lại là dân chúng thích nghe ngóng màn kịch gia đình cẩu huyết, nghe rất hăng hái.
Ngay cả nhân viên y tế cũng lén lút núp trong góc nghe lén.
Thần tiên quyến lữ mà người trong bệnh viện hâm mộ, bí mật không thể nào tốt đẹp a.
Không nghĩ tới bác sĩ Nghiêm y thuật cao minh lại không có đạo đức, quá làm cho người ta thất vọng.
Bác sĩ Nghiêm đen mặt, lực sát thương của cô gái này thật đáng sợ, một người có thể chống lại mười mấy người, Nghiêm Lẫm tìm ra một người như vậy từ đâu chứ?
Tôn Mỹ Hoa càng xấu hổ không chịu nổi, khuôn mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Ninh Yên, trong mắt tất cả đều là hận ý khắc cốt ghi tâm.
Nhưng bà còn phải vãn hồi thể diện, giảm ảnh hưởng của việc này xuống thấp nhất, "Tôi không phải vợ nhỏ, cũng chưa từng phá hoại gia đình của người khác tôi được cưới hỏi rõ ràng, cũng không có khi dễ Nghiêm Lẫm, hắn cao lớn như vậy..."
"Bà đang trừng tôi? Hận không thể giết chết tôi?” Ninh Yên chỉ vào Tôn Mỹ Hoa, thần sắc có chút vi diệu, "Bà là y tá? Phẩm hạnh của bà không tốt, dưới tay có người chết hay không? Ai, tôi không thể không hoài nghi..."
Bác sĩ Nghiêm thật sự sợ miệng Ninh Yên, cô cái gì cũng dám nói bừa, không kiêng kị, không kiêng dè. "Đủ rồi, đồng chí Ninh Yên, chúng ta cũng không phải người ngoài..."
Vừa rồi còn ghét bỏ cô, lúc này đã biến thành không phải người ngoài, Ninh Yên không ăn dáng vẻ này, hung hăng oán giận nói, "Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đừng có dính dáng liên quan gì với tôi, tôi cũng không muốn dính dáng quan hệ gì đến các người."
"Tôn Mỹ Hoa, bà thành công khiến tôi chú ý."
Tôn Mỹ Hoa rất phẫn nộ, bà khổ tâm duy trì thanh danh tốt hai mươi năm nay, bị Ninh Yên nói mấy câu liền hủy hết, tâm tư muốn giết người bà cũng có.
“Cô có ý gì?”
Ninh Yên mỉm cười đáng yêu, nhưng lời nói ra đặc biệt hung tàn, "Đương nhiên là điều tra bà, đem 18 đời tổ tông của bà đều đào ra điều tra, mỗi một sự kiện trong cuộc đời bà, những điều bà làm đều bị điều tra đến, tôi liền muốn biết, rốt cuộc bà có thể chịu được điều tra bao nhiêu."
Nói thật, không có mấy người chịu được điều tra như vậy
Đầu óc Tôn Mỹ Hoa mơ hồ, toàn thân máu chảy thẳng xuống trán, bà đến cùng là trêu chọc phải ma quỷ gì thế này? "
“Cô cũng không phải tổ chức, có tư cách gì điều tra tôi?"
Ninh Yên vô lại nói, "Bà để cho tôi tra nha, bà gợi lên hứng thú của tôi, hiện tại có muốn thừa nhận hay không? Cửa cũng không có, cửa sổ cũng không có."
Tôn Mỹ Hoa:...
Bà ngay cả lực trở tay cũng không có, tâm mệt mỏi quá, "Nghiêm Lẫm, cậu không quản cô ta sao? Cứ để cô ta tùy ý nổi điên sao?"
Khóe miệng Nghiêm Lẫm nhếch lên, "Cô ấy đang trút giận thay tôi, cô ấy rất tốt."
Hắn không nói xấu đối phương nửa câu, nhưng lại không bác bỏ tất cả những lời buộc tội.
Trước khi Ninh Yên rời đi, còn ném xuống một câu có hàm xúc không rõ, "Tôn Mỹ Hoa, bà chờ đó cho tôi."
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của đối phương trong nháy mắt, giờ khắc này, Ninh Yên cảm thấy mình cực kỳ giống đại nhân vật phản diện, chỉ một chữ, sảng khoái.
Cô vỗ vỗ mông rời đi, để lại một cục diện rối rắm cho vợ chồng bác sĩ Nghiêm.
Tôn Mỹ Hoa nhìn ánh mắt khác thường của mọi người, khóc không ra nước mắt, tại sao lại thành như thế này?
Một bác sĩ vội vàng đi tới, "Bác sĩ Nghiêm, y tá trưởng Tôn, viện trưởng bảo hai người đến phòng làm việc."
Trong lòng Tôn Mỹ Hoa hoảng hốt, nhìn về phía người đàn ông của mình, "Ngọc Chiêu, viện trưởng nhất định rất tức giận, nhưng ông cũng tận mắt nhìn thấy rồi đấy, tôi cũng không làm gì đã bị dội một thân nước bẩn, tôi từng tuổi này rồi không chịu nổi mất mặt như vậy."
Bác sĩ Nghiêm khẽ nhíu mày, tâm tình đặc biệt không tốt, "Viện trưởng là người hiểu lý lẽ."