"Lời anh nói ông ấy nhất định sẽ nghe, anh phải giúp em nói tốt mấy câu." Tôn Mỹ Hoa nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Ai, tôi thật ủy khuất, Nghiêm Lẫm hiểu lầm tôi quá sâu, không biết cậu ấy tìm đâu ra người phụ nữ không biết nói đạo lý như vậy, rốt cuộc tại sao Nghiêm Lẫm lại nói xấu tối với cô ta? Mẹ kế thật khó làm…”
Bà lải nhải, trong lòng loạn lạc, chỉ muốn nghe chồng an ủi bà vài câu, kết quả, giọng nói không kiên nhẫn của bác sĩ Nghiêm vang lên, "Sao bà lại ồn ào như vậy?"
Tôn Mỹ Hoa:..
Không nên mong đợi gì ở ông!
Trong lòng ông đều chỉ có y học, một lòng nhào vào bệnh viện, cũng không quản chuyện gia đình, bà một thân một mình bận trong bận ngoài, ôm đồm việc trong nhà việc trong đơn vị, bà dễ dàng sao?
Nhưng cho dù là như vậy, ông ngay cả một câu nói hay cũng không có! Giống như tất cả đều là chuyện bà nên làm!
Thực khách đến cửa hàng vịt quay đặc biệt nhiều, đều không có chỗ, đợi một hồi lâu mới đến phiên bọn họ.
Nghiêm Lẫm một hơi gọi ba con vịt quay, Ninh Yên nhìn qua, "Hai là đủ rồi, ba con ăn không hết."
Vịt quay cũng rất đắt, rất ngon.
Nghiêm Lẫm mặt mày hớn hở, "Vừa rồi em cãi nhau vất vả rồi, bồi bổ cho em."
Lão Vu đối diện:..
Hắn cũng không nhận ra diêm vương mặt lạnh trước mắt rồi, cổ vũ biến tướng này, thật sự tốt sao?
Ninh Yên cãi nhau thắng nên cả người sảng khoái, cầm lấy chén trà uống một ngụm, "Sau này anh đừng ngây ngốc hồ đồ để bà ta tùy ý chụp mũ lung tung, nhìn sự thuần thục của bà ta, bình thường kiểu gì cũng khi dễ anh không ít, anh đừng quá thành thật."
Vẻ mặt lão Vu một lời khó nói hết, cô có hiểu lầm gì với người thành thật đúng không? Nghiêm Lẫm vốn có danh xưng diêm vương mặt lạnh, nhưng người từng chịu thiệt thòi trong tay hắn càng thích gọi hắn là hồ ly mặt lạnh.
Mặt mày Nghiêm Lẫm giãn ra, ý cười tràn ra tới, cảm giác được người khác bảo vệ thật tốt.
“Anh không thích cãi nhau với phụ nữ, cũng không tiện vung quyền với phụ nữ.”
Ninh Yên suy nghĩ một chút, cũng đúng, hắn là đàn ông, cũng là quân nhân. "Quên đi, sau này để em lo, chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức."
Vịt quay nóng hôi hổi được đưa lên, Nghiêm Lẫm vừa kêu mọi người mau ăn, vừa cầm lấy bánh lá sen cuốn một cái bánh, đưa cho Ninh Yên, "Ông nội anh cũng thường nói như vậy."
Ninh Yên cắn một miếng bánh cuốn, hành lá thơm ngát, thịt vịt béo mà không ngấy phối hợp với tương tươi ngọt, thật sự tuyệt vời.
"Vậy chứng tỏ tam quan của chúng ta giống nhau."
Nghiêm Lẫm thấy cô ăn thỏa mãn, hắn cười cũng rất thỏa mãn, "Cùng anh đi gặp ông nội đi?"
Nghiêm Lẫm đã gặp cha mẹ cô, tới cửa nhà cô, mà Ninh Yên tới thủ đô không tới thăm hỏi, quả thật có chút thất lễ.
Cô chuẩn bị đủ lễ nghi, tận lực tranh thủ để ông nội Nghiêm thích cô đi, miễn cho Nghiêm Lẫm bị kẹp ở giữa lại khó xử.
Thật sự không thích, vậy cũng không có cách nào.
Dù sao sau này bọn họ kết hôn, cũng sẽ không ở cùng, bình thường gửi nhiều đồ về là tốt rồi.
"Được thôi, anh chọn thời gian đi, ông nội anh thích ăn cái gì? Em đi chuẩn bị chút quà."
"Ông ấy cũng thích ăn vịt quay." Nghiêm Lẫm là một tay ông nội nuôi lớn, có tình cảm lớn nhất dành cho ông nội.
Lão Vu nhịn không được mở miệng, "Hai người vừa rồi ầm ĩ như vậy, không sợ ông nội Nghiêm tức giận sao? Còn dám tới cửa?”
Hung hăng xé mặt con trai con dâu người ta, tạo thành ảnh hưởng cực xấu, nhà người ta có thể vui vẻ được sao?
Ninh Miểu vẫn không lên tiếng cũng có chút lo lắng, "Chị cả, lần sau lại đi.”
Ninh Yên gắp cho cô một miếng thịt vịt, "Ăn nhiều một chút, đồng chí Vu, các anh sẽ điều tra rõ Tôn Mỹ Hoa chứ? Đến lúc đó có thể cho tôi một phần tư liệu hay không?”
Lão Vu im lặng, tra là nhất định phải tra một chút, nếu không bọn họ không yên lòng, "Vì cái gì phải cho cô?"
Ninh Yên nói đúng lý hợp tình, "Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, bà ta hận tôi, tôi phải bảo vệ mình và Nghiêm Lẫm. Hơn nữa, các anh đã điều tra rồi, tôi lại tìm người điều tra tiếp, đây là lãng phí tài nguyên.”