Lão Vu đã không biết nên nói cái gì, cái miệng này của cô nha, đã đào hố cho Tôn Mỹ Hoa, lúc này còn ngại không đủ.
"Không thể cho cô, cô còn nghiêm túc?"
“Đương nhiên." Ninh Yên cũng không có cách nào cưỡng cầu, "Quên đi, tôi tự xử lý.”
Ăn xong vịt quay, Nghiêm Lẫm đưa chị em Ninh gia về nhà khách, vừa bước vào cửa lớn nhà khách, một bóng người quen thuộc liền nghênh đón. “A Lẫm, lão gia tử muốn gặp bạn gái cậu.”
Tin tức truyền đi thật nhanh, có chút đột ngột, làm cho người ta không kịp chuẩn bị.
Nghiêm Lẫm theo bản năng nhìn về phía cô gái bên cạnh, không tiếng động dò hỏi, đi không?
Bóng đêm thăm thẳm, bông tuyết bay đầy trời.
Có vài bông tuyết rơi trên mặt của Ninh Yên, cô ngơ ngác nhìn về phía sân lớn được canh phòng nghiêm ngặt: “Anh nói ông của anh là cựu quân nhân à?”
“Đúng vậy.” Thần sắc Nghiêm Lẫm điềm nhiên giúp cô phủi bông tuyết đi: “Có vấn đề gì sao?”
Ninh Yên im lặng, cô cho rằng cựu quân nhân chính là người đã từng cầm súng ra trận đánh giặc, sau đó vinh quang về hưu.
Dù sao thì mấy trăm vạn cựu quân nhân cũng không thể nào có chuyện ai cũng là tướng quân cả, đúng không?
Hai người đi qua tầng tầng canh gác, cuối cùng đi vào một biệt thự nhỏ phía trước, cửa mở ra, có một cô lớn tuổi ra đón, đưa bọn họ tới phòng khách.
Một ông lão thần thái nghiêm nghị, tóc bạc trắng, thân thể thẳng tắp đang ngồi ở trên sô pha, đôi mắt trừng lên: “Tên nhóc này, cháu còn biết ông ở chỗ nào sao? Nếu ông không cho người đi tìm cháu, cháu cũng không biết đường trở về phải không?”
Thần sắc Nghiêm Lẫm nghiêm túc trả lời: “Ông, cháu đang chấp hành nhiệm vụ, không có thời gian rảnh về nhà.”
Ông lão trợn mắt: “Không có thời gian rảnh về nhà, nhưng có thời gian rảnh đi tìm đối tượng, ha ha.”
Biểu tình của Nghiêm Lẫm trở nên xấu hổ, Ninh Yên không nhịn được khẽ cười, thu hút được sự chú ý của ông lão: “Cô cười cái gì?”
Ninh Yên cười hì hì nói: “Chua, quá chua.”
Ông lão nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, miệng nhếch lên: “Đây là đối tượng của cháu à? Cũng chẳng ra gì.”
Nghiêm Lẫm không khỏi nóng nảy: “Ông.”
Ninh Yên kéo kéo góc áo của hắn, ý bảo hắn đừng nói chuyện: “Quả thật chẳng ra gì, cháu với anh ấy kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không chê ai.”
Ông lão:… cô gái này có chút thú vị, so với trong tưởng tượng của ông không giống nhau.
“Nghe nói cô mắng con trai tôi?”
“Không có.” Ninh Yên nói rất đúng tình hợp lý: “Chỉ mắng con dâu của ông, bà ta làm người không tốt còn không cho người khác mắng sao? Đôi mắt của quần chúng sáng như tuyết, mọi người đều đứng ở bên phe chính nghĩa của cháu.”
Cô thẳng thắn, mắng cũng mắng rồi, còn có thể mắng mà không tìm ra lỗi sai của cô ở đâu.
Ông nội Nghiêm ngàn vạn lần cũng không thể nghĩ tới cháu trai lại thích một cô gái như vậy: “Như thế nào là làm người không tốt?”
Ninh Yên cũng mặc kệ ông nghĩ như thế nào, cũng mặc kệ ông biết được bao nhiêu tình hình thực tế
“Bà ấy ở ngay trước mặt cháu bắt nạt người yêu của cháu, cháu không tát bà ấy là do tính khí của cháu tốt, nếu lại có lần sau cháu sẽ tát bà ấy.”
Trong lòng Nghiêm Lẫm thấy rất ấm áp, không nhịn được cười khẽ, hắn thích bộ dáng cô không màng tất cả bảo vệ lấy hắn, thật hạnh phúc.
Ông nội Nghiêm nhìn thấy cháu trai mình mặt mày giãn ra, giật mình nói: “Ông vẫn luôn cho rằng cháu thích những cô gái ôn nhu biết săn sóc.”
Cá tính cháu trai quá lãnh đạm, cả người đều là hơi thở lạnh như băng, cự tuyệt người khác cách xa ngàn dặm, ông còn tưởng rằng cháu mình sẽ độc thân cả đời, làm ông gấp muốn chết.
Nghiêm Lẫm không thấy ông mình thích cô, trong lòng có chút bất an: “Cô ấy kiên cường dũng cảm xứng đáng để cháu cưới về, có thể gánh vác chuyện lớn, có thể vượt qua mưa rền gió dữ, là người mà cháu muốn sánh vai đi cùng, cùng nhau chia sẻ, cùng nhau tiến bộ, không rời không bỏ.”
Ông nội Nghiêm híp đôi mắt lại: “Cô ấy có thể gánh vác chuyện lớn?”
Nghiêm Lẫm không chút do dự gật đầu: “Có thể, chỉ cần cho cô ấy một điểm tựa, cô ấy có thể bẩy được cả trái đất lên.”
Ông nội Nghiêm:…
Phảng phất như nhìn thấy một đứa cháu trai giả mạo!