[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 456

Chương 456 -
Chương 456 -

Tên nhóc nói chuyện phóng đại đến mức thái quá này là ai? Ông không quen biết!

“Cháu là đứa cháu không thích nói chuyện, không thích tiếp xúc gì đối với phụ nữ của ông đó sao?”

“Cũng tùy người.” Nghiêm Lẫm đẩy Ninh Yên ra trước mặt: “Cháu rất vừa ý cô ấy, bỏ lỡ cô ấy thì cả đời này cháu cũng không cưới nữa.”

Ông nội Nghiêm thật ra không hề tức giận, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Tên nhóc, cháu bây giờ đủ lông đủ cánh rồi.”

Nói đến cánh, Ninh Yên im lặng lấy ra đồ ăn đã được đóng gói kỹ: “Ông ăn vịt quay tiệm Toàn Tụ Đức không?”

Ông nội Nghiêm trợn mắt há hốc mồm, cô gái này cũng không bình thường: “Ông đang tức giận!” Không nhìn ra sao? Sao lại không nói vài câu dỗ dành ông chứ?

Ninh Yên cười tủm tỉm gật đầu: “Thấy rồi, vậy ông ăn không?”

Nhìn vịt quay màu sắc vàng óng, ông Nghiêm nuốt nuốt nước miếng: “Ăn.”

Trong mắt Nghiêm Lẫm hiện lên ý cười, hắn biết ngay ông nội sẽ thích.

Vịt quay đã nguội, Nghiêm Lẫm để vịt quay ở trên lò sưởi một chút, lúc lấy lại ăn đã nóng hôi hổi.

Hắn chọn mấy miếng gắp ra: “Chỉ có thể ăn phần này, những phần khác giữ lại để ngày mai ăn.”

Ông nội Nghiêm đã lớn tuổi, lại thích ăn đồ ăn có hương vị đậm: “Ông già đây ăn một chút mà mấy người cứ lải nha lải nhải, thật phiền toái, đi, lấy rượu ngon ông trân quý mang ra đây.”

Nghiêm Lẫm lớn lên cùng ông nội, biết rõ tính cách của ông, vô cùng kiên nhẫn nói: “Bác sĩ nói ông bị cao huyết áp, lượng đường trong máu cao, cần ít uống rượu.”

Ông nội Nghiêm muốn thoải mái ăn thịt uống rượu thả cửa, vậy mà bác sĩ lại nói không thể uống nhiều rượu, đồ ăn cũng không được nêm đậm, thế này không phải là làm khó ông sao?

“Lời của bác sĩ đều là lừa người, ông không thèm tin.”

Ninh Yên không nhịn được nói: “Con trai của ông chính là bác sĩ.”

Nghe nói còn là bác sĩ rất có tiếng, tay nghề cấp bậc quốc gia, nói bác sĩ như vậy có được không đó?

Ông nội Nghiêm cầm lấy vịt quay bắt đầu gặm: “Tên nhóc kia chính là một tên lang băm, thế mà không cho ông uống rượu.”

Ninh Yên ngàn vạn lần không nghĩ tới vậy mà ông nội Nghiêm lại ngầm… bung lụa như vậy.

Mắng chính con trai mình là lang băm, thật đỉnh nha.

Đúng, mọi người đều không bình thường.

Cô lấy ra một cái hộp: “Đây là đồ nhà làm, ông nếm thử xem.”

Mở hộp ra, bên trong là các kiểu sản phẩm làm từ đậu, có thành phẩm, có bán thành phẩm.

“Đồ nhà làm?” Ông nội Nghiêm chỉ chỉ vào nhãn hiệu của hộp: “Đậu hủ Cần Phong, là xưởng do tập đoàn Cần Phong làm ra, ông còn chưa phải là người già dễ hoa mắt, làm người phải thẳng thắn thành thật.”

Ninh Yên đưa thư giới thiệu qua, cười tủm tỉm mở miệng: “Tổng giám đốc tập đoàn Cần Phong, Ninh Yên, xin được ông chỉ dạy nhiều hơn, nếu như cảm thấy đồ nhà cháu làm ăn ngon xin giúp đỡ tuyên truyền một chút.”

Ông Nội Nghiêm:…

“Nghiêm Lẫm, cháu nói xem người yêu cháu là thanh niên trí thức xuống nông thôn, chẳng lẽ là đổi người khác rồi à?”

Ninh Yên rõ ràng đã ăn no nhưng nhìn thấy vịt quay vẫn không nhịn được muốn ăn, cô nghĩ ngợi, chia một nửa cho Nghiêm Lẫm.

“Ông nội Nghiêm, anh ấy nói với cháu ông là một cựu quân nhân, lúc cháu tiến vào còn bị chấn kinh một lúc.”

Biểu tình của ông nội Nghiêm một lời khó nói hết.

Hóa ra cháu trai chỉ chọn cái cơ sở nhất nói ra, bản chất đúng là không sai, nhưng… khác nhau như trời với đất.

Thôi, cháu của mình tính tình như vậy, tự mình dưỡng mà thành còn có thể làm sao bây giờ? Tiếp tục yêu chiều vậy.

“Cháu trai này của ông không biết nói chuyện.”

Ninh Yên hơi hơi mỉm cười: “Khá tốt, thật thà.”

Ông nội Nghiêm rất vui mừng, ông có thể nói cháu trai nhà mình không tốt, nhưng không cho phép người khác nói vậy.

“Nó không biết làm việc, tính cách quật cường không nghe ai khuyên bảo.”

Ninh Yên nhìn Nghiêm Lẫm một cái: “Chứng tỏ là có cá tính, có thể làm chuyện lớn.”

Mặt Nghiêm Lẫm đỏ lên, trên mặt có một chút vui mừng.

Ông nội Nghiêm nhìn thấy bộ dạng cháu trai lòng xuân phơi phới, âm thầm lắc đầu, cháu trai lớn trong nhà như quả bom nổ chậm: “Tính cách nó lạnh lùng, người bình thường không hòa hợp được với nó.”

Ninh Yên không ngại chút nào, hai người bọn họ ở bên nhau toàn là nói không hết chuyện: “Ngoài lạnh trong nóng, trọng tình trọng nghĩa, một lòng chân thành dâng hiến cho tổ quốc, như vậy là đủ rồi, người khác không biết nhìn hàng tốt thôi.”

Bình Luận (0)
Comment