Ông nội Nghiêm bỗng nhiên có thể hiểu vì sao cháu trai lại coi trọng cô, phóng khoáng, cơ trí, mắt sáng tâm thiện.
“Nó bận việc không khi nào rảnh lo chuyện trong nhà, thường xuyên ra ngoài không về.”
Ninh Yên cũng là cô gái có sự nghiệp, cũng không thể bắt bẻ người khác: “Cháu cũng thường xuyên bận bịu không rảnh lo việc nhà, đều là vì cống hiến cho tổ quốc, cháu có thể hiểu được.”
Ông nội Nghiêm không nhịn được hỏi: “Cháu bận, nó bận, mọi người đều bận, vậy sau khi kết hôn có con phải làm sao bây giờ?”
Ninh Yên đã sớm suy xét tốt: “Tập đoàn Cần Phong của chúng cháu đã xây dựng ra nhà giữ trẻ chất lượng tốt, nhà trẻ, tiểu học trung học, trẻ nhỏ từ nửa tuổi đến 15 tuổi đều có giáo viên chuyên nghiệp chăm sóc, cháu nghĩ không ai dám làm gì con của cháu.”
Hiện tại giáo viên rất thành thật, cũng rất có trách nhiệm, cô không lo lắng gì cả.
Ông nội Nghiêm nhìn thoáng qua cháu trai, đứa nhỏ này số phận không tốt, không có nhân duyên với cha mẹ, từ nhỏ đi theo ông lớn lên, ông là một người đàn ông công việc rất bận, lúc không rảnh đều đưa cháu trai giao cho lính cần vụ và bảo mẫu chăm sóc.
Đều là như vậy cho đến bây giờ.
“Cha mẹ cháu đâu?”
Sắc mặt Nghiêm Lẫm thay đổi, gắp một miếng vịt quay đưa qua: “Ông nội, ông ăn thêm một miếng đi.”
Ông nội Nghiêm nhìn một cái thật sâu, biết người chi bằng biết người trong nhà, thế này là có vấn đề.
Ninh Yên rất thẳng thắn: “Cha mẹ cháu ở nông trường Hồng Quang.”
Ông nội Nghiêm hơi hơi nhíu mày: “Là bị bắt đi?”
“Đúng vậy, cha của cháu là sinh viên tốt nghiệp đại học Hoa Thanh, ngoại trừ có văn hóa thì không có tật xấu khác.” Ninh Yên không nghĩ sẽ giấu giếm sự thật, kết hôn không chỉ là chuyện của hai người, còn liên quan đến hai gia tộc.
Giấu giếm tương đương với lừa hôn, chuyện nhàm chán như vậy cô khinh thường làm ra.
Trong mắt ông nội Nghiêm hiện lên một chút tiếc hận: “Nghèo ông không sợ, nhưng loại gia đình như nhà ông sợ nhất là dính vào loại phiền toái này.”
Như vậy sẽ cho người khác cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Bọn họ cũng có chi tranh phe phái, chỉ cần hơi lơ đãng sẽ thịt nát xương tan.
Nghiêm Lẫm không khỏi nóng nảy: “Ông, cháu chỉ muốn cưới cô ấy.”
Ông nội Nghiêm lẫn đầu tiên nghiêm túc nhìn vào cháu trai mình yêu thương nhất: “Chuyện này không phải chỉ là chuyện của một người, còn cần suy xét đến những người khác, bác cả anh họ của cháu đều làm chính trị, quan hệ xã hội cần phải trong sạch.”
“Nghiêm Lẫm, cháu không chỉ là cháu, còn là con cháu của Nghiêm gia.”
Có vinh cùng vinh có khổ cùng khổ.
“Cháu…” Nghiêm Lẫm nhìn ông nội tóc trắng xóa, không thể nói ra câu muốn thoát ly quan hệ với gia tộc.
Chỉ cần người ông này còn trên đời một ngày, hắn sẽ không bao giờ làm ra chuyện tổn hại đến Nghiêm gia.
Ông nội Nghiêm rất đau lòng, nhưng có một số chuyện không thể bỏ qua.
“Ninh Yên, ông không ghét cháu, ngược lại ông thật sự rất thưởng thức cháu, nhưng ông không chỉ là ông nội của Nghiêm Lẫm, còn là đại gia trưởng của Nghiêm gia.”
Ông thừa nhận, cô gái trước mắt rất ưu tú, không kiêu không ngạo, có vinh hoa không tự cao, có tác phong của người làm chuyện lớn, đầu óc thanh tỉnh lý trí, đúng là khó tìm được.
Ninh Yên sớm đã liệu đến: “Cháu hiểu.”
Nghiêm Lẫm không khỏi nóng nảy, giữ chặt lấy tay cô.
“Tiểu Yên, em không cần anh nữa?”
“Nghĩ cái gì vậy?” Ninh Yên thấy hốc mắt hắn đỏ lên, không dám trêu đùa nói: “Chờ thêm mấy năm, chúng ta còn trẻ có thể chờ.”
Nghiêm Lẫm giật mình, có chút không hiểu: “Chờ cái gì?”
“Chờ một thời cơ quan trọng tới, đến lúc đó sẽ là một mảng trời mới, sẽ không quá lâu, nhiều lắm là 5 6 năm sau.” Thần sắc Ninh Yên kiên định: “Khi đó em còn chưa qua 25 tuổi, cũng đã làm ra một phen sự nghiệp, rất tốt.”
Nghiêm Lẫm ngây ngẩn cả người, trong mắt ông nội Nghiêm hiện lên ánh sáng: “Cháu tin tưởng như vậy sao?”
Ninh Yên tự tin: “Đương nhiên, cháu có thể từ một thanh niên trí thức bình thường đi từng bước một đến hôm nay, không chỉ bằng vào việc chinh phục muôn vàn khó khăn, dám làm người quyết đoán, mà còn có ánh mắt nhìn xa phán đoán được thế cục.”
Cô không ngại ngùng tự khen mình: “Đương nhiên, đó còn không phải thứ mà cháu giỏi nhất.”