Ông nội Nghiêm thật sự thích cô, trên người cô có một loại ánh sáng, vĩnh viễn không chịu thua, sát phạt quyết đoán, điểm này rất giống với ông.
“Vậy là cái gì?”
Khóe miệng Ninh Yên nhẹ dương lên, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
“Mưu.”
Đôi mắt ông nội Nghiêm híp lại: “Mưu gì?”
Ninh Yên tươi cười trầm tĩnh đạm nhiên đáp: “Mưu công việc, mưu lòng người, mưu thế cục.”
Ông nội Nghiêm nhìn cô thật sâu, tựa như muốn xem kỹ, tựa như đang hoài nghi: “Cháu thấy thế nào đối với thời cuộc?”
Ninh Yên thoải mái hào sảng để ông ấy nhìn, hoàn toàn không biểu hiện chút sợ hãi nào.
“Nếu không có gì bất ngờ, vài năm sau sẽ có mưa bão quét sạch, kết thúc những ngày hỗn loạn không có trật tự, từ đó tiến về một chương sử mới.”
Trong mắt Ông nội Nghiêm hiện lên một tia sáng: “Sẽ như vậy sao?”
“Đúng.” Ninh Yên nói như chém đinh chặt sắt.
Ông nội Nghiêm trong cuộc náo động này không ngã xuống, nhưng có không ít chiến hữu rơi xuống đài, âm thầm kinh hãi, lúc nào cũng phải đề phòng cẩn thận.
Nhưng thân ở trong lốc xoáy, có một số việc không phải ông muốn là có thể tránh.
Tâm tình của ông phập phồng khó bình tĩnh nổi: “Chương sử mới theo như lời cháu nói không biết chừng lại là sự bắt đầu của một hồi hỗn loạn.”
Ninh Yên hơi hơi mỉm cười: “Đại thế thiên hạ hợp lâu tất phân, phân lâu tất phải hợp, lên lên xuống xuống, thế cục hỗn loạn lâu thì chắc chắn sẽ nghênh đón một đoạn thời gian bình tĩnh an bình thôi.”
Cô lại mở miệng nói: “Theo ý của cháu, vận mệnh quốc gia của ta là một quốc gia hưng thịnh, chỉ cần vượt qua những cơn đau này, tương lai mấy chục năm nữa quốc gia của ta sẽ cường thế quật khởi, trở thành cường quốc hàng đầu.”
Cô nói nhẹ nhàng tự tại, đó là lịch sử mà cô đã từng nhìn thấy.
Nhưng đối với hai ông cháu nhà họ Nghiêm mà nói, đó là mộng tưởng tốt đẹp hết sức ủng hộ lòng người, ngẫm lại liền thấy kích động.
Tinh thần ông nội Nghiêm phấn chấn, đôi mắt đều sáng lên: “Cháu có năng lực mê hoặc lòng người.”
Cho dù chỉ là vì lừa gạt ông, nhưng ông nghe thấy vẫn rất vui vẻ, bọn họ phấn đấu cả đời còn không phải là vì muốn đạt được kết quả như vậy hay sao?
Trở thành cường quốc của thế giới, không có ai dám bắt nạt, vô luận đi đến nơi nào cũng có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
Vì ngày đó mà không biết đã có bao nhiêu chiến hưu đổ máu trên mảnh đất này.
“Ha ha ha.” Ninh Yên cười to, cô biết ngay là nói thật sẽ không ai tin.
Cô không để lộ ra tin tức cụ thế, nhưng đó là hướng đi sơ lược của tương lai vài chục năm nữa.
Đêm khuya tĩnh lặng, ông nội Nghiêm một mình lẳng lặng ngồi ở phòng đọc sách, ngồi rất lâu, ánh mắt lúc sáng lúc tối, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cửa phòng có người nhẹ nhàng đẩy ra: “Ông nội, sao ông còn chưa đi nghỉ ngơi?”
Là Nghiêm Lẫm, cả người hắn toàn hơi lạnh đứng ở cửa, trên tóc còn dính vài bông tuyết, tóc có hơi ướt.
Ông nội Nghiêm nhìn hắn một cái: “Đưa người trở về an toàn rồi sao?”
“Vâng.”
Ông nội Nghiêm hướng về phía hắn vẫy tay: “Lại đây, nói cho ông những chuyện của con bé, các cháu làm sao quen được nhau? Cô bé làm thế nào mà từ một thanh niên trí thức bình thường đi từng bước một thành tổng giám đốc của một tập đoàn?”
Không thể không nói, Ninh Yên là một cô gái không giống người bình thường làm cho ông nổi lên tò mò và hứng thú.
Nghiêm Lẫm kéo ghế dựa ngồi đối diện, cầm lấy khăn lông xoa xoa tóc, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về chuyện của Ninh Yên.
Mỗi một chuyện hắn đều nhớ rõ ràng rành mạch, có thể nói mấy tiếng đồng hồ.
Ông nội Nghiêm nghe thấy mùi ngon, còn thỉnh thoảng hỏi thêm vài câu.
Quả thật rất giỏi, trong hai năm ngắn ngủi đã mang đến cho đại đội Cần Phong sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Cô ấy và cán bộ của đại đội Cần Phong ở chung có hài hòa không? Bí thư thôn cam tâm tình nguyện làm trợ thủ sao?”
Điểm này làm cho ông nội Nghiêm cảm thấy khó có thể tưởng tượng nhất.
Ninh Yên là một người từ bên ngoài đến, còn là một cô gái rất trẻ tuổi, bất luận quần thể nào đều sẽ có bản năng đoàn kết bài xích người ngoài, hiện tượng trọng nam khinh nữ ở nông thôn cũng rất nghiêm trọng.