Ở trong hoàn cảnh như vậy phụ nữ muốn đứng đầu quá khó, mà cô lại nhảy lên trở thành người nắm giữ quyền lên tiếng lớn nhất, như vậy phải mạnh mẽ tới trình độ nào?
Nghiêm Lẫm đã thấy qua sự lợi hại của Ninh Yên nói: “Đúng vậy, không chỉ riêng người của đại đội Cần Phong phục cô ấy, đoàn trưởng Lỗ cũng nói cô ấy là nhân tài hiếm có, ở chỗ nào cũng có thể tỏa sáng.”
Ông nội Nghiêm trầm mặc, đánh giá này khá cao.
Nghiêm Lẫm nói liên tục, không thể nào ngừng được: “Ninh Yên thường nói, bất luận là hợp tác cùng nhau hay là người nhà bạn bè ở chung, đều phải là song thắng.”
“Song thắng?” Đây là một từ mới, ông nội Nghiêm có chút tò mò.
Vẻ mặt Nghiêm Lẫm vô cùng tự hào: “Chính là mỗi người đều phải có được lợi ích, mà không phải một mình độc chiếm hết chỗ tốt.”
Ông nội Nghiêm ngẫm nghĩ lại lời nói này, không thể không thừa nhận rằng những lời này của Ninh Yên thâm sâu.
“Cô gái như vậy sao lại chọn trúng cháu?”
Nghiêm Lẫm không vui: “Ông, cháu là cháu ruột của ông.” Hắn kém chỗ nào chứ?
Ông nội Nghiêm nhìn biểu tình sinh động của cháu trai, trong lòng âm thầm vui mừng, cuối cùng cũng giống là một người trẻ tuổi: “Coi như là cháu của ông ông cũng phải nói, tính cách của cháu không dễ chịu.”
Nghiêm Lẫm đắc chí sờ sờ mặt của mình: “Nhưng cháu lớn lên đẹp, cô ấy coi trọng mặt của cháu.”
Ông nội Nghiêm:…
Dựa vào mặt ăn cơm, còn đắc ý gì? Không có tiền đồ!
Lại là một ngày mới, Ninh Yên nằm ở trên giường ấm áp từ từ mở mắt.
Buồn ngủ mê mang, cô xoay người một cái, vừa lúc đối mắt với đôi mắt thanh tỉnh của Ninh Miểu.
“Chị, chị tỉnh rồi à? Tối hôm qua chị đi đến nhà họ Nghiêm, người nhà anh ấy nói thế nào?”
Ninh Yên vừa mới tỉnh ngủ nên thanh âm có chút khàn khàn trầm thấp: “Đương nhiên là khen chị rồi, người như chị ai không thích chứ?”
Ninh Miểu đã sớm thức, chỉ là không muốn dậy, nằm ở trên giường lười biếng nhưng hạnh phúc.
“Cũng đúng, chị tốt như vậy ai cưới được chính là may mắn lớn.”
Ninh Yên nhìn thoáng qua đồng hồ, ai da, 10 giờ hơn rồi? “Mau rời giường thôi, đợi lát nữa đi thăm vợ chồng giáo sư Hứa.”
Chị em nhà họ Ninh sau khi rửa mặt xong đi đến nhà ăn ăn cơm, mỗi người gọi một chén mì trộn tương thêm một cái bánh bao trứng.
Hai người đang cảm thấy ăn ngon mỹ mãn thì Ngưu Tam đem theo một người đi tới: “Ninh tổng, đồng chí Vu tới.”
Lão Vu hàn huyên vài câu liền đem túi đưa qua: “Đây là đồ của cô, nhìn xem còn thiếu cái gì không?”
Ninh Yên mở ra liền thấy là kẹo điểm tâm và vải.
Ninh Miểu hưng phấn cầm lấy: “A a a, là em mua, đồng chí Vu, cảm ơn chú đã giúp cháu tìm về, mấy miếng vải này cháu cực kỳ thích.”
Dưới sự thúc giục của lão Vu, Ninh Miểu kiểm tra một chút rồi nói: “Thiếu hai hộp điểm tâm, có điều không sao cả, còn bằng này cháu đã rất vui rồi, thật cảm ơn, chú giải phóng quân thủ đô thật giỏi.”
Ninh Yên lấy từ trong đó ra một bao kẹo: “Đây là quà cảm ơn, chia cho các đồng chí tăng ca vất vả nếm thử đi, biểu đạt tâm ý của chúng tôi.”
Lão Vu sống chết không chịu nhận, cũng không nói thêm gì nữa vội vàng tạm biệt rời đi.
“Đi thôi, chúng ta đi xem thử.” Ninh Yên trước khi ra cửa đặc biệt mang khẩu trang vào, lại quấn thêm khăn quàng cổ, bảo vệ thật tốt khuôn mặt.
Tuyết ngừng rơi nhưng nhiệt độ không khí lại lạnh hơn, người qua đường đều co đầu rụt cổ lại.
Đoàn người tiếp tục đi, có một số đoạn đường tuyết còn chồng chất cao, bước đi rất mất sức.
Lúc Ninh Yên chạy tới liền thấy trước nhà vệ sinh có một thân ảnh lẻ loi đang đứng trong gió tuyết lạnh thấu, thân thể lung lay sắp đổ, bộ dáng đứng cũng không thể đứng vững.
Cô chạy qua: “Giáo sư Từ, tôi tới giúp ông.”
Từ Đạt mặc một áo bông rất mỏng, mặt đông cứng cả, lại đang ra sức cào tuyết, có sắc mặt không tốt đối với cô: “Sao lại là cô? Đi mau.”
“Ông mặc như vậy sẽ bị cảm lạnh.” Đoàn người Ninh Yên đều mặc rất dày, so với người đàn ông trước mắt hoàn toàn đối lập: “Ông đi vào sưởi ấm đi, chúng tôi tới giúp ông cào tuyết.”
“Không cần, tránh ra.” Hai chân Từ Đạt đông cứng, lúc dùng sức hất tay không giữ được trọng tâm, toàn bộ cơ thể ngã ra: “A.”