Một âm thanh răng rắc vang lên, giống như tiếng xương cốt bị gãy, mọi người hai mắt nhìn nhau.
Không phải chứ? Yếu ớt như vậy? chuyện không liên quan đến bọn họ nha.
Từ Đạt giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng cơn đau đớn kịch liệt truyền đến từ mắt cá chân làm trán ông thấm ra mồ hôi lạnh.
Trong lòng ông dâng lên sự tuyệt vọng nồng đậm, cuộc sống này không tiếp tục nổi nữa.
Ninh Yên hơi hơi nhíu mày: “Ngưu Tam, cõng giáo sư Từ đi bệnh viện đi.”
Ngưu Tam và Diệp Hưng Học tiến lên đỡ, Từ Đạt dùng sức giãy giụa “Tôi không đi bệnh viện, tôi không đi.”
Ngưu Tam có lòng tốt nhắc nhở: “Chân của ông có khả năng sẽ bị chặt đứt.”
Ngưu Tam không quan tâm ông giãy giụa, cứ đem người cõng lên lưng, Từ Đạt vẫn không ngừng giãy giụa: “Chặt thì chặt, mau buông tôi xuống.”
Tuy rằng ông gầy yếu nhưng dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, có chút nặng, lại không ngừng nhích tới nhích lui làm hại Ngưu Tam thiếu chút nữa té ngã.
Ninh Yên trừng mắt hung hăng nhìn Từ Đạt một cái, rốt cuộc đang sĩ diện cái gì chứ? “Đừng lộn xộn, ngoan ngoãn nghe lời đi, lại dong dài nữa thì đánh ngất ông.”
“Cô…” sắc mặt Từ Đạt trắng nhợt, dường như có chút sợ hãi cùng phần nộ: “Tôi không có tiền.”
“Tôi có tiền.” Ninh Yên bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Vợ ông đâu?”
Nhắc tới vợ sắc mặt Từ Đạt hơi hòa hoãn lại: “Bà ấy ở trong phòng, tôi muốn nói một tiếng với bà ấy, không để bà ấy lo lắng.”
Đây cũng là điều nên làm.
Đoàn người nối đuôi nhau trở về, đẩy cửa nhỏ ra, nhà ở nhỏ hẹp ánh sáng không tốt vô cùng tối tăm, cửa sổ lọt gió, gió lạnh thổi vào làm trong nhà rất lạnh.
Ninh Yên cố gắng thích nghi ánh sáng, căn phòng nhỏ nhét đầy đồ, vừa dơ vừa lộn xộn, giống như một cái thùng rác.
Trên giường có nhô lên, mơ hồ là một hình người.
Từ Đạt nhẹ giọng kêu hai tiếng: “Tích Như, Tích Như.”
Người trên giường vẫn không nhúc nhích, Từ Đạt không khỏi nóng nảy, giãy giụa muốn đi xuống.
Ninh Yên bước nhanh tới, kéo chăn ra không khỏi ngây ngẩn cả người, người phụ nữ nằm trên giường hai mắt nhắm chặt run rẩy, lập tức rùng mình.
Sờ trán của bà ấy nóng đến dọa người.
Ninh Yên khiếp sợ: “Bà ấy phát sốt ông cũng không biết sao? Cứ để như vậy tiếp sẽ mất đi mạng người.”
Sắc mặt Từ Đạt đại biến, gấp không chịu được, vừa rồi còn rất quật cường bây giờ lại ăn nói khép nép cầu xin: “Cô…. Cô giúp tôi, đưa vợ của tôi đi bệnh viện đi.”
Ninh Yên cầm lấy áo bông ở trên chăn, giúp người phụ nữ đang hôn mê mặc vào.
Nhưng cô vẫn không yên tâm, áo bông này quá mỏng rồi, cô nghĩ nghĩ rồi đem chăn bọc lại trên người bà ấy, giương giọng kêu lên: “Diệp Hưng Học.”
Diệp Hưng Học nghe tiếng chạy vào, cõng người phụ nữ nằm trên giường đi ra ngoài.
Ninh Yên kéo theo Ninh Miểu đuổi theo, Ninh Miểu không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, hoàn cảnh ở đây so với bọn họ lúc trước còn kém hơn.
Vừa nhỏ vừa chật, còn vô cùng lạnh, không có chút hơi ấm nào.
Còn có một loại mùi hôi không làm hết được, quả thật không phải là nơi cho người ở.
Đoàn người vội vàng đi tới bệnh viện, Kim Tích Như là do thời tiết quá lạnh mà phát sốt, may mắn được đưa tới kịp thời.
Mà Từ Đạt là bị bong gân, bác sĩ xử lý qua rồi đắp thuốc, cần phải tĩnh dưỡng hai ngày.
Lúc này ông đang nôn nóng canh giữ ở bên cạnh người vợ bị hôn mê bất tỉnh, hốc mắt đỏ lên, nhẹ nhàng kêu tên vợ mình.
Diệp Hưng Học không biết lấy ở đâu ra một chén mì Dương Xuân nóng hôi hổi, đưa đến trước mặt Từ Đạt: “Giáo sư Từ, Ninh tổng bảo tôi đưa tới.”
Đã rất lâu Từ Đạt không được ăn một bữa đồ ăn nóng, ngửi thấy mùi thịt dê không tự chủ được nuốt nước miếng: “Tôi không ăn, mang đi đi.”
Ông giống như cục đá dưới gầm cầu vừa thúi vừa cứng vậy, không chịu tiếp nhận ý tốt của người khác, lòng phòng bị thật nặng.
Diệp Hưng Học làm công việc tiêu thụ, dù khách hàng khó chơi đến mấy cũng đã gặp qua, tính kiên nhẫn vô cùng tốt: “Tiền thuốc men của mấy người đều là do Ninh tổng đứng ra trả, dù sao cũng đã thiếu nợ nhân tình rồi, nợ thêm chút cũng không sợ, mau ăn đi.”
Từ Đạt xụ mặt: “Là chính cô ấy muốn trả, tôi không có nhận ân tình từ người đó.”