Diệp Hưng Học rất tin tưởng Ninh Yên, vật gì người nào cô muốn là nhất định phải lấy được tới tay.
“Tùy ý ông nghĩ như thế nào, nhân lúc còn nóng ăn đi, nếu ông ngã bệnh thì vợ ông ai đến chăm? Dựa vào chúng tôi là không thực tế.”
Lời này đả động đến Từ Đạt rồi, ông cầm lấy chén uống một ngụm, khắc chế không nổi điên cuồng ăn, bộ dáng ăn ngấu nghiến như là dân chạy nạn vậy.
Trong lòng Diệp Hưng Học xúc động, không nhịn được âm thầm thở dài, cuộc sống quá gian nan.
Nếu như hắn không gặp được Ninh Yên chỉ sợ cũng phải ở trên đồng ruộng trôi qua cả đời một cách tầm thường.
Tra tấn thân thể còn đỡ, nhưng tra tấn tinh thần thì quá khó vượt qua.
Nhìn không thấy được tương lai, nhìn không thấy được hy vọng buồn khổ, quá tra tấn người rồi.
Từ Đạt còn muốn giữ lại một nửa cho vợ ăn, nhưng Diệp Hưng Học nói ông phải ăn sạch, để lạnh thì không thể ăn nữa.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Kim Tích Như cũng hạ sốt, cũng đã tỉnh lại, Từ Đạt không khỏi vui mừng chảy nước mắt, gắt gao ôm lấy tay vợ, cầu bà nhanh tốt lên.
Hai người sống nương tựa lẫn nhau, chỉ có đối phương.
Nhìn hai vợ chồng ôm đầu khóc rống thê thảm, tâm tình Diệp Hưng Học đặc biệt trầm trọng.
Hắn lại đi nhà ăn lấy một chén cháo trắng lại, thêm một đĩa củ cải nhỏ: “Thầy Từ, ông cho cô Kim ăn chút đi.”
Từ Đạt cầm lấy chén cháo trắng nóng hôi hổi, hốc mắt phiếm hồng, rốt cuộc cũng chịu nói một câu nhẹ nhàng: “Cảm ơn cậu.”
Lúc bản thân mình ăn còn rất mạnh miệng, nhưng khi đến lượt vợ tư thái ông ấy liền hạ thấp xuống.
Diệp Hưng Học thấy thế, biết vợ chính là nhược điểm của ông ấy, có nhược điểm là tốt: “Là Ninh tổng dặn dò.”
Từ Đạt nâng người vợ dậy, húp từng miếng từng miếng cháo, Kim Tích Như ăn rất chậm, luyến tiếc nuốt xuống.
Đây là cháo gạo trắng bóng, nấu mềm mịn, vừa thơm vừa ngon, hương thơm nức mũi, ăn một miếng dạ dày liền cảm thấy ấm lên, cả người như sống lại thêm lần nữa.
Trong lòng Từ Đạt hụt hẫng, hiện tại ngay cả một chén cháo trắng ông cũng không thể làm ra nổi.
Đột nhiên ông hỏi: “Cô gái kia so với cậu tuổi nhỏ hơn, tại sao lại làm lãnh đạo của cậu? mà cậu lại còn tôn kính cô ấy như vậy nữa?”
“Cô ấy là quý nhân thay đổi vận mệnh của tôi.” Diệp Hưng Học nhẹ nhàng thở ra.
Hai vợ chồng Từ Đạt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc.
Cửa phòng bệnh mở ra, Ninh Yên đi đến, rất tự nhiên chào hỏi: “Cô giáo Kim, hạ sốt là tốt rồi.”
Cô giơ một cái bao lên, cười nói: “Đoán xem tôi mang đến thứ gì tốt?”
Mọi người hơi sửng sốt, vậy mà lại là một con gà mái già đã vặt lông rửa sạch sẽ.
“Ninh tổng, cô thật lợi hại, cái này cũng có thể kiếm được.” Từ Đạt không nhịn được nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài, trời lạnh như vậy, dưới tình huống vật tư khan hiếm còn có thể kiếm được, giỏi.
Ninh Yên đặt gà mái già lên bàn: “Chuyện mà tiền có thể giải quyết đều không tính là chuyện, giao cho cậu, cậu tìm đến nhà ăn nhờ người ta hầm một nồi canh gà đưa cho hai vị đây bồi bổ đi.”
Quả nhiên, lão đại chính là lão đại, nói chuyện quá khí phách.
Hai vợ chồng Từ Đạt đưa mắt nhìn nhau, cô gái này… cũng quá phô trương rồi.
Ninh Yên còn lấy ra một cái áo bông xám xịt, rất tự nhiên khoác lên trên người Kim Tích Như: “Cô giáo Kim tạm chấp nhận trước một chút, quần áo có chút tỳ vết, chờ sau này lại đổi một cái tốt hơn.”
Đây là áo bông bình thường mọi người hay mặc, to dày lại quê mùa, nhưng hoàn toàn mới, phủ lên một cái cả người liền ấm áp.
Kim Tích Như theo bản năng sờ sờ áo bông, thật mềm, thật ấm áp, phảng phất như ngực đang lạnh băng đã có thêm một chút ấm áp.
“Cô gái, cảm ơn cô đã cứu tôi, nhưng tôi không thể nhận quà của cô.”
Lòng đề phòng của hai vợ chồng đều rất cao, cách xa người ngoài ngàn dặm.
Ninh Yên cũng không vội, cười tủm tỉm nói: “Nhận lấy đi, không cần có áp lực tâm lý gì, tôi không bắt hai người phải đi theo tôi.” Mới là lạ đó.
Kim Tích Như sửng sốt: “Đi theo cô?”
Trước đó Ninh Yên vẫn luôn không có cơ hội nói, lúc này muốn đem tất cả lời nói nói ra.