[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 462

Chương 462 -
Chương 462 -

“Đúng vậy, tập đoàn Cần Phong phát triển đến bây giờ cực kỳ cần có nhân viên kỹ thuật, tôi cầu nhân tài như khát nước, nên tự mình đi tới thủ đô một chuyến, chính là muốn mời hai vị đến hỗ trợ cho tôi.”

Hai vợ chồng đều sợ ngây người, như vậy cũng được? “Loại thân phận như chúng tôi đi nơi nào cũng không được.”

Thật ra Ninh Yên không lo lắng chuyện đó: “Chỉ cần hai người đồng ý là được, những chuyện khác chính là chuyện của tôi.”

Hai vợ chồng nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, thái đổ của Từ Đạt kiên quyết: “Chúng tôi quyết sẽ không rời khỏi thủ đô.”

Thần sắc Ninh Yên bình tĩnh, giống như đã sớm liệu đến chuyện đó, cô lấy ra một bức thư đưa qua: “Được, đây là bí thư Hầu Thần tự tay viết, đưa đến trong tay hai người tôi liền an tâm, yên tâm đi tôi chưa bao giờ miến cưỡng ép buộc người khác, quá vô vị.”

Cô sẽ làm cho họ chủ động rời đi cùng cô.

Như vậy làm cho tâm tình hai vợ chồng Từ Đạt phức tạp vô cùng, không biết là ngóng trông cô từ bỏ hay là không muốn cô buông tay.

Tròng mắt Ninh Yên chuyển động: “Đúng rồi, hai người không muốn đi theo tôi, vậy có thể đề cử người nào thích hợp cho tôi không? Chuyên gia về các phương diện vật lý hóa học máy móc tôi đều cần, tôi thiếu người, vô cùng thiếu, trước khi tôi tới đã cho người xây tám tòa nhà cho giáo sư, để cho mọi người đến ở.”

“Cái này…” biểu tình của Từ Đạt một lời khó nói hết, thật là một cô gái kỳ quái.

Chẳng những không tức giận, mà còn chủ động nhiệt tình như vậy.

Ninh Yên thấy ông suy nghĩ bất động, hơi hơi mỉm cười: “Hai người chậm rãi suy xét, tôi không gấp, Miểu Miểu, em ở lại đây chăm sóc giáo viên Kim, hai người đều là nữ sẽ tiện hơn.”

Ninh Miểu ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Ninh Yên đưa một cái túi qua: “Diệp Hưng Học, nơi này giao cho cậu.”

“Yên tâm.” Diệp Hưng Học mở túi ra nhìn sơ qua, còn có một cái áo bông màu xám, xem kích cỡ này chắc là chuẩn bị cho Từ Đạt.

Hai vợ chồng Từ Đạt vừa định uyển chuyển từ chối bọn họ chăm sóc thì Ninh Yên đã chạy, để lại hai người chỉ nghe lời Ninh Yên.

Có điều, có Ninh Miểu phụ một tay quả thật Kim Tích Như tiện hơn nhiều, đi vệ sinh cũng không cần xin hộ sĩ giúp đỡ.

Thấy vợ đã hạ sốt, tinh thần Từ Đạt lập tức thả lỏng ra, mất hết sức lực nằm ở trên giường ngủ, Diệp Hưng Học thì đi hầm gà mái già.

Ninh Miểu an tĩnh ngồi bên cạnh, trong tay cầm một quyển sách, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn bình truyền nước một cái.

Kinh Tích Như nằm mãi khó chịu, nhìn thấy cô gái nhỏ thật ngoan ngoãn không nhịn được hỏi: “Cháu đang xem sách gì thế?”

Ninh Miểu dựng sách lên: “Là sách vật lý cấp ba của anh trai.”

Kinh Tích Như khẽ nhíu mày: “Trong nhà chỉ có anh cháu đi học sao? Cháu không đi học à?”

Nhà cô bé trọng nam khinh nữ sao? Nhìn quần áo trang điểm của hai người hẳn không phải nhà nghèo mà.

Ninh Miểu ăn ngon uống tốt hai năm đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, làn da trắng nõn, là một cô gái nhỏ mơn mởn tuổi xuân: “Người trong nhà cháu đều vừa làm vừa học, nửa ngày làm việc nửa ngày đi học, đã có thể tự nuôi sống chính mình, cũng có thể học thêm nhiều thứ khác, có điều buổi tối khá vất vả.”

Kim Tích Như đã rất lâu không giao tiếp với người khác như thế này, có chút cảm giác nghẹn, không nhịn được muốn nói thêm vài câu: “Buổi tối cũng phải làm việc sao?”

Mặt Ninh Miểu nhăn nhăn: “Là lớp học buổi tối của chị cháu, khá khó, trước đó không lâu chị nói muốn kiểm tra thành quả học tập của chúng cháu, muốn chúng cháu thiết kế một loại máy làm hạt thức ăn chăn nuôi, thật thảm, em trai cháu mới lên cấp hai, sao lại phải học nhiều như vậy đây?”

“Phụt.” Kim Tích Như bị biểu cảm khoa trương của cô chọc cười, còn mở lớp học buổi tối nữa, tựa hồ rất thú vị: “Vậy các cháu thiết kế ra sao?”

Ninh Miểu cười khổ một tiếng: “Không có, cầm đi đến xưởng máy móc bị trả về, chỉ ra rất nhiều khuyết điểm, chỉ một chữ thôi, thảm.”

Bọn họ làm ra giao lên, lúc đó Ninh Yên không nói gì thêm mà đưa bọn họ đến xưởng máy móc, để cho nhân viên thiết kế máy móc của xưởng xem.

Không đủ tiêu chuẩn!

Bình Luận (0)
Comment