[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 463

Chương 463 -
Chương 463 -

Càng buồn hơn chính là, nhân viên thiết kế còn lấy ra bản vẽ đủ tiêu chuẩn thiết kế máy móc, bọn họ là chiếu theo bản vẽ đó để chế tạo máy móc.

Bọn họ vốn đang đắc chí cảm thấy bản thân so với người bình thường hiểu nhiều hơn, kết quả bị dội một chậu nước lạnh, làm bọn họ hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhờ vào phúc của chị, bọn họ đã nhận được đòn hiểm của xã hội.

Chị đâu phải là muốn bọn họ thiết kế cái gì, là muốn để bọn họ nhìn xem bản thân cùng người có bản lĩnh thật sự chênh lệch bao nhiêu, không được tự cao.

Kim Tích Như nghe cô luyên thuyên phàn nàn, nhưng kỳ thật lại là âm thầm khoe khoang, cảm thấy cô rất đáng yêu.

Bà đối với người trưởng thành lòng phòng bị rất cao, nhưng đối với cô gái nhỏ đáng yêu thì không có phòng bị gì: “Chị của cháu dạy các cháu cái gì?”

Đôi mắt Ninh Miểu tỏa sáng lấp lánh, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Cái gì cũng dạy, tài vụ kế toán, kỹ thuật trồng rau, vẽ bản thiết kế máy móc các loại, chỉ cần chị biết chị đều sẽ dạy.”

Mấy thứ này rất khác nhau, không phải là bộ môn liên quan đến nhau, Kim Tích Như đều ngây cả người: “Chị cháu hiểu nhiều như vậy sao?”

Ninh Miểu đắc ý gật gật đầu: “Chị là thiên tài, thông minh lại có thể làm việc, lợi hại vô cùng, giáo sư không biết chứ lúc trước chúng cháu rất nghèo túng, so với hai người bây giờ không khác lắm…”

Cô điên cuồng nhấn mạnh sức mạnh của chị gái nhà mình, hận không thể nói cho đối phương rằng nghe theo chị cô sẽ không sai.

Nghe lời chị nói có thịt ăn!

Kim Tích Như khiếp sợ nhất chính là cảnh một nhà bọn họ thoát khỏi hiểm cảnh: “Chị cháu một mình ngồi xe lửa đến đón cả nhà? Còn toàn thân mà lui? Đến nay cũng không có ai tra được mọi người sao?”

Cô gái nhỏ này cũng thật vô tâm, sao cái gì cũng có thể nói với người ngoài thế?

Nhưng bà không biết, Ninh Miểu đi theo Ninh Yên học lâu như vậy sao có thể là một cô gái nhỏ đơn thuần được.

“Tra cái gì đây, tới được đại đội Cần Phong chính là địa bàn của mình, chị của cháu có thể bảo vệ mọi người, chị thay chúng cháu che mưa chắn gió.”

Cho nên nhanh chạy tới đi, đừng để cho chị quá vất vả.

Bên này, Ninh Miểu lặng im tẩy não, bên kia, Ninh Yên và Ngưu Tam đi hiệu sách mua sách, thư viện của đại đội Cần Phong còn rất trống.

Nhưng trong tiệm sách không có nhiều sách hữu dụng lắm, Ninh Yên chỉ chọn được một chút sách có ích mua mười mấy quyển.

Đang đi thì một chiếc xe ba bánh đi từ bên người cô qua, cô hơi hơi nghiêng người tránh đi, tầm mắt lướt qua liền giương giọng kêu: “Chú ơi, dừng xe một chút.”

Xe ba bánh ngừng lại, người đàn ông ăn mặc áo khoác rách nát nhìn lại hỏi: “Chuyện gì?”

Ninh Yên nhìn thấy đống sách rối loạn lung tung trên xe ba bánh, tay lật lật qua, tất cả đều là sách tham khảo xã hội, có một số còn rất trân quý.

Đây là đang đánh cướp cái thư viện nào sao?

Cô cảm thấy hết sức tiếc hận, đều là sách tốt mà, sao lại xé sách thành như vậy? “Chú à, nhưng cái này đưa đến nơi nào?”

Người đàn ông có chút mất kiên nhẫn, nhiều sách như vậy còn hỏi cái rắm: “Phế phẩm đưa về trạm thu mua, làm sao?”

Ninh Yên móc ra một viên kẹo sữa đưa qua, ý cười hiện lên: “Cháu chỉ muốn hỏi một chút, những sách đó lấy từ đâu ra? Có cái nào còn hoàn chỉnh chút hay không? Cháu muốn mua, giá cao hơn 5 xu so với trạm thu hồi phế phẩm.”

Hơn năm xu cũng là tiền, người đàn ông lập tức có hứng thú: “Được thôi, nếu không thì mọi người chọn lựa trước trong đống này một chút đi? Chờ tôi bán xong rồi đưa mọi người đi qua.”

“Được.” Ninh Yên cũng rất sảng khoái, lập tức ra tay chọn.

Sách nào nhìn trúng đều ném tới một bên, một tay giao tiền một tay giao hàng.

Thấy cô hào phóng như vậy, trong túi người đàn ông lại có kẹo càng thấy vui hơn, để bọn họ đứng chờ ở chỗ đó một lát, hắn lập tức sẽ quay về.

Ngưu Tam ném sách vào bao tải: “Sách đang tốt thế này sao lại đạp hư như vậy chứ?”

Ninh Yên nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Chúng ta thu nhiều sách chút, sách là tài sản quý giá của nhân loại, là truyền thừa của văn minh, đọc nhiều có lợi.”

“Được.”

Bình Luận (0)
Comment