[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 465

Chương 465 -
Chương 465 -

Ninh Yên nhướng mày, giữa hai người có cái gì hay mà nói? “Tôi và bà sao? Bà chắc chắn chứ?”

Trong một góc hẻo lánh, thần sắc Tôn Mỹ Hoa phức tạp nhìn cô gái trước mặt.

Ninh Yên nhìn đồng hồ, có chút mất kiên nhẫn: “Tôi chỉ cho bà năm phút.”

Trong mắt Tôn Mỹ Hoa hiện lên sự ác ý nồng đậm: “Nghiệm Lẫm có một vị hôn thê.”

Vốn dĩ các đồng nghiệp cũng không biết bà là vợ kế, hiện tại đều đã biết, bà khổ tâm xây dựng hình tượng vợ chồng ân ái đã tan vỡ, thanh danh tốt cũng đã bị hủy hoại.

Không chỉ có như thế, còn bị viện trưởng ra lệnh cưỡng chế nghỉ ngơi ở nhà một thời gian.

Lúc này mặt trong mặt ngoài đều không xong, chưa từng trải qua khó khăn như vậy.

Trong 20 năm qua, bà đều là con dâu nhà họ Nghiêm rất vẻ vang.

Mà tất cả những chuyện đó đều là do cô gái trước mắt ban tặng, cơn tức giận này nhất định phải đòi lại được.

“A.” Ninh Yên phản ứng lại bình đạm không có gì khác lạ, như là đang nghe người ta báo giao đồ ăn tới vậy.

Tôn Mỹ Hoa ngây ngẩn cả người, phản ứng này không đúng: “Tôi đang nói, Nghiêm Lẫm có một vị hôn thê, bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm, chính là…”

Bà còn đang để lại một cái nút bí ẩn, ra vẻ thần bí, ý định nhử cho Ninh Yên nổi nóng lên.

Ninh Yên lại không mắc câu, bình tĩnh không gợn sóng, lại nhìn thoáng qua đồng hồ: “Còn 4 phút.”

Tôn Mỹ Hoa:… chỉ như vậy?

Nhất định là giả vờ, trong lòng cô ta chắc chắn không thoải mái gì.

Bà tiếp tục nói: “Mấy năm trước bỗng nhiên xảy ra biến cố, nhà gái gặp phải nạn bị đưa đi cải tạo, cắt đứt liên hệ, nhưng Nghiêm Lẫm là người rất coi trọng tình cảm, trước đến giờ nó đều không buông được, đối với cô gái kia nhớ mãi không quên.”

Ninh Yên lột một viên kẹo sữa ném vào trong miệng, không để ý gì hỏi: “Tên là gì?”

Tôn Mỹ Hoa thật sự không hiểu nổi cô, cô vậy mà còn có tâm tình ăn kẹo? cô còn không có khóc.

Bà càng giận hơn: “Tên là Tào Thiến, là tiểu thư khuê các chân chính, xinh đẹp khí chất dịu dàng, cử chỉ đoan chính hào phóng, còn biết đánh đàn, là tài nữ thật sự, cô gái như vậy ai không yêu chứ? Nghiêm Lẫm không thể buông bỏ được cô ấy là quá bình thường.”

Bà vừa nói vừa quan sát biểu tình của Ninh Yên, hận không thể nhìn thấy bộ dạng thống khổ khổ sở của đối phương.

Đáng tiếc, bà chắc hẳn phải thất vọng rồi.

Ninh Yên nhìn bà như nhìn thấy người ngu: “Đã hết giờ.”

Nói xong những lời này cô chậm rì rì xoay người rời đi.

Tôn Mỹ Hoa trợn mắt há mồm, cô rốt cuộc có ý gì?

“Cô không tin sao? Tôi dám thề với trời, những lời tôi nói đều là sự thật.”

Vẻ mặt Ninh Yên đầy chán ghét: “Bà là người phụ nữ ngu xuẩn nhất mà tôi từng thấy, không ai sánh bằng.”

Tôn Mỹ Hoa như bị ai đó tát cho một cái, cả mặt tái mét: “Cái gì?”

“Bà là gì của Nghiêm Lẫm?” Ninh Yên tặng bà một cái trừng mắt, cũng không hiểu rốt cuộc là thù hận cái gì, sao bà ta cứ không chịu bỏ cuộc chứ?

“Mẹ kế đó nha, tuy nói chưa chắc tất cả mẹ kế đều xấu xa, nhưng người mẹ kế là bà chắc chắn không phải thứ gì tốt, không thể nhìn được cuộc sống của Nghiêm Lẫm tốt lên, mẹ ruột chắc chắn sẽ không chạy đến trước mặt bạn gái của con trai nói ra nói vào mấy lời này.”

Một chiêu này đối phó với những cô gái nhỏ không hiểu sự đời thì có tác dụng, nhưng cô là ai chứ?

“Tin vào lời của một người mẹ kế? Cười chết mất, loại xiếc cấp bậc này mà cũng dám chạy đến trước mặt tôi diễn, ba tuổi tôi đã chơi chán trò đó rồi.”

Những cô gái Tôn Mỹ Hoa từng gặp đều là những người ngoan ngoãn, cho dù có chút suy tính nhỏ cũng chỉ cần liếc mắt sơ qua một cái là có thể nhìn thấu.

Cho nên cho dù bà bị thất thế ở trong tay của Ninh Yên vẫn cảm thấy có thể dễ dàng lừa gạt cô.

“Tôi là bậc bề trên của cô, sao cô có thể làm như vậy đối với tôi? Ba của Nghiêm Lẫm sẽ tức giận.”

Ai để ý đến chứ? Ninh Yên cũng không có chút hảo cảm nào đối với bác sĩ Nghiêm: “Bà nha, vừa ngu vừa xấu tính, tôi để cho bà nhìn thử cách làm của người thông minh là thế nào.”

Bình Luận (0)
Comment