Cái quỷ gì? Vẻ mặt Tôn Mỹ Hoa ngơ ngác, bà muốn làm cho Nghiêm Lẫm khó chịu, phá hư tình cảm của bọn họ, cũng là muốn trả thù Ninh Yên làm cho ấn tượng của Nghiêm Ngọc Chiêu đối với Ninh Yên bị phá hư, từ đó làm cho tình cảm của cha con bọn họ nảy sinh hiềm khích.
Đây là một mũi tên dính bốn con chim, sao lại là ngu?
Bà nghĩ rằng Ninh Yên sẽ nổi trận lôi đình, phẫn nộ đau khổ, sẽ hung hăng khóc nháo lên.
Nhưng phản ứng này của cô là gì? Bà xem không hiểu nổi.
Chẳng lẽ chỉ số thông minh của bà thật sự thấp? không thể nào!
Ninh Yên ung dung thong thả bước về phía trước, ngăn lại một vị y tá, cười tủm tỉm mở miệng: “Chị y tá ơi, bác sĩ Nghiêm Ngọc Chiêu ở chỗ nào? Em có chuyện gấp muốn tìm ông ấy.”
Miệng cô rất ngọt, lớn lên lại xinh đẹp dễ mến, y tá liền chỉ đường cho cô, thời gian này hoặc là đang ở văn phòng hoặc là đang ở phòng giải phẫu.
Ninh Yên đảo mắt mấy vòng: “Chị y tá, chị có thể dẫn em đến văn phòng không?”
Y tá còn chưa mở miệng Tôn Mỹ Hoa đã chạy tới lạnh giọng quát: “Tiểu Trịnh, không được đưa cô ta đi.”
Ninh Yên mở to đôi mắt ngập tràn nước, bộ dạng ngây thơ vô tội: “Bà ấy vẫn luôn kiêu ngạo như vậy sao? Bệnh viện là nhà bà ấy mở sao? Xuất thân của bà ấy là nhà tư bản ư? mọi người không nghe lời bà ấy sẽ bị khai trừ đúng không? Em vẫn không nên hại người, em tự đi đến văn phòng tìm người vậy, chắc hẳn có thể tìm được.”
Từng câu hỏi làm cho khóe miệng y tá cong hẳn xuống: “Chị đưa em đi.”
Hiển nhiên cô không sợ Tôn Mỹ Hoa, thậm chí còn có một chút chán ghét.
Thử hỏi ai sẽ thích một người mẹ kế bên ngoài ngọt ngào bên trong ác độc chứ?
Tôn Mỹ Hoa tức giận, nhưng uy tín của bà ở bệnh viện đã bị hủy, mọi người đối với bà đã không còn thái độ tôn kính như ngày xưa.
Bà thật sự không có cách nào làm gì cô, chỉ có thể đi theo đằng sau cẩn thận nhìn chằm chằm không rời.
Ninh Yên nhiệt tình kéo lấy cánh tay của y tá, liến thoắt gọi chị, dỗ cho y tá rất vui vẻ, em gái miệng ngọt như vậy thật đáng yêu.
Y tá nhỏ giọng nói: “Em cãi nhau với y tá trưởng Tôn sao? Vì sao vậy?”
“Cái này…” Ninh Yên cũng hạ giọng, nhỏ giọng thầm thì: “Em cũng không biết là thật hay giả, không tiện để lộ ra ngoài, ài, cũng là lần đầu tiên em nghe nói đến chuyện như vậy, trái tim còn đang nhảy loạn đây này, quá dọa người.”
Cô càng nói như vậy y tá càng tò mò, lòng ngứa ngáy khó chịu, cô ấy rất thích hóng chuyện: “Em nói với chị đi, chị sẽ không nói với người khác đâu.”
“Không thể nói đâu.” Ninh Yên bỗng nhiên giương giọng hỏi: “Đúng rồi, chỗ này cách cục Công An xa không?”
Y tá rất có thiện cảm với cô lập tức đáp: “Không xa, đi hơn mười phút là đến rồi, em muốn làm việc gì thì đi qua sớm một chút.”
Ninh Yên mấp máy môi, bộ dáng có chút bất an: “Nhân viên làm việc dễ nói chuyện không? Nếu em báo án bọn họ có thụ lý không?”
Báo án? Y tá càng muốn biết chuyện gì, làm sao bây giờ? “Đương nhiên đồng ý.”
“Vậy là tốt rồi.” Ninh Yên bỗng nhiên xích lại gần, nói nhỏ ở bên tai y tá: “Mỗi ngày mọi người tiếp xúc với các loại dược phẩm, có phải có thể tiếp xúc đến những vật phẩm nguy hiểm không? Chẳng hạn như thuốc có thể im hơi lặng tiếng giết người ấy?”
Y tá khiếp sợ, vừa nói ra đã liên quan đến giết người, thế này cũng quá kích thích rồi: “Không không, không có.”
“Nhưng…” Ninh Yên quay đầu lại nhìn Tôn Mỹ Hoa một cái, chỉ trỏ hỏi: “Y tá bình thường không được, vậy cấp bậc cao hơn có thể tiếp xúc được chứ?”
Y tá cũng nhìn qua, ngực nhảy dựng lên.
Tôn Mỹ Hoa bị hai người nhìn cảm thấy lông tơ đều dựng thẳng đứng: “Các cô đang lén lút nói gì đó? Không phải là đang nói xấu tôi đấy chứ?”
Ninh Yên hơi gật đầu: “Tôi nghe nói vợ trước của bác sĩ Nghiêm là bị bệnh chết, nửa năm sau y tá trưởng Tôn đã gả vào nhà họ Nghiêm, là như vậy sao?”
Quả nhiên là đang nói xấu bà, Tôn Mỹ Hoa cực kỳ tức giận: “Ninh Yên, cô hỏi thăm những việc này là để làm gì?”